Là tiếng súng, bất quá tuyệt đối không phải là bọn Lãnh Dạ và Hầu Tử. Hai người họ đều dùng B65, cho dù đã dùng hết đạn thì cũng sẽ nhặt súng tiểu liên hay súng trường lên mà dùng. Nhưng tiếng súng từ bên ngoài truyền đến lúc này lại là tiếng súng lục, còn là hai khẩu súng lục.
Từ tần số của nhứng phát đạn liên tục từ hai khẩu súng đó bắn ra, Mười Một đoán rằng chắc chỉ có một người, nếu là hai người thì tuyệt đối không thể phối hợp ăn ý như vậy được.
Mười Một đi tới bên cửa sổ nhìn ra, chỉ thấy phía xa có một nữ hài tử mặc áo da đen bó sát người, mái tóc dài được tùy ý buông xuống ngực, hai tay đặt vuông góc với ngực, mỗi tay cầm một khẩu súng mà không ngừng bắn về phía trước. Tuy Mười Một chỉ có thể nhìn thấy mặt nàng từ một góc nghiêng, bất quá, nếu nhìn từ nửa mặt bên này và da dẻ của nàng thì có lẽ nàng còn rất trẻ, hơn nữa còn rất đẹp.
Phía trước nàng không xa, một cơ nhân chiến sĩ đang điên cuồng lao đến. Khẩu súng lục trong tay nàng tựa hồ như đã được cải tạo qua, mỗi một phát súng là trên người tên cơ nhân chiến sĩ kia lại có thêm một lỗ hổng. Uy lực của nó so với khẩu súng lục được tiến sĩ điên cải tạo mà Mười Một đã làm mất còn lớn hơn nhiều.
Bất quá, súng tuy tốt nhưng cũng chẳng thể mang đến cho tên cơ nhân chiến sĩ kia bao nhiêu tổn thương. Tên cơ nhân chiến sĩ kia vẫn lao về phía cô gái, tốc độ không hề giảm đi.
Vừa đồng thời không ngừng nhả đạn, cô gái kia vừa đột nhiên nhảy lên, thân thể nàng lộn một vòng trênkhoong trung bay về phía sau, vừa rơi xuống đất liền tiếp tục nổ súng. Bất quá, Mười Một cũng nhìn rõ, khi nàng nhảy lên trên không, liền móc hai băng đạn trong ngực ra và thay vào, cả quá trính đó chỉ diễn ra trong vỏn vẹn một giây, tốc độ thay đạn tương đương với Hầu Tử.
Mười Một đứng bên cửa sổ, nhìn thấy tên cơ nhân chiến sĩ càng ngày càng tiến đến gần nàng, hắn cảm thấy rất hứng thú. Từ khi cô gái này vừa xuất thủ, Mười Một liền biết nàng ta là một cao thủ, còn là một người yểm hộ hết sức lợi hại. Hắn rất muốn biến, năng lực cận chiến của nữ hài này như thế nào, khi tên cơ nhân chiến sĩ kia đến gần, nàng ta sẽ làm thế nào?
Tên cơ nhân chiến sĩ kia không phụ kì vọng của Mười Một. Tuy khẩu súng của cô gái kia đã gần như bắn tan toàn bộ cơ nhục trên người hắn, thậm chí còn bắt đứt cả vài khúc xương, nhưng hắn vẫn chẳng việc gì, vẫn điên cuồng lao tới.
Năm mét, cự li này đối với cơ nhân chiến sĩ mà nói chỉ cần trong nháy mắt là tới.
Nữ hài tử đó không hề lộ ra thần sắc kinh hoảng, khi tên cơ nhân chiến sĩ kia lao tới, nàng hơi khom xuống một chút, chạy một vòng, lách qua bên cạnh tên cơ nhân chiến sĩ. Cùng kúc nàng chạy vòng quanh tên cơ nhân chiến sĩ, hai khẩu súng lục trong tay vẫn không ngừng bắn tới.
Bắn trong khoảng cách gần như vậy, có thể thấy sẽ mạnh đến mức nào, viên đạn không những xuyên thấu thân thể của tên cơ nhân chiến sĩ, còn kéo theo da thịt của hắnbay đi một quãng. Uy lực của hai khẩu súng lục này khi bắn gần, tựa hồ như có thể so với những khẩu AK. Thật không biết ai là người đã cải tạo hai khẩu súng này, người có thể tạo ra loại súng lục có uy lực khủng khiếp như vậy, tuyệt đối là một thiên tài trong lĩnh vực vũ khí.
Phản ứng của cơ nhân chiến sĩ cũng không chậm, có thể nói tố chất và kĩ năng về các phương diện của hắn đều vượt hẳn thường nhân, trong đó đương nhiên bao gồm cả sự phản ứng. Khi nữ hài tử kia vừa mới chạy được một vòng quanh hắn, thân thể hắn đột nhiên toàn lực lao về phía trước rồi dừng lại, cánh tay trái vung ra, hướng thẳng về nửa thân trên của cô gái quét tới.
Nữ hài tử kia cũng lập tức phản ứng mà ngã người về phía sau, hai tay chống xuống mặt đất, cả thân hình tạo thành một đường cong mĩ lệ. Bởi vì cái áo nàng không đủ dài, cả cái bụng trắng như tuyết lập tức lộ ra. Bất quá Mười Một đang nhìn thì chẳng biết thưởng thức là gì. Cái hắn tán thưởng chỉ là độ dẻo và những động tác như nước chảy mây trôi của nữ hài này. Nếu đổi lại là Mười Một, hẳn tự hỏi mình liệu có làm được như vậy không, xương cốt hắn so với nữ hài tử kia thì cứng hơn rất nhiều, cho nên hắn chẳng thể làm được như nàng ta vừa rồi.
Động tác của cô gái vô cùng đẹp đẽ, hai tay nàng vừa mới chống xuống mặt đất, hai chân đã lập tức đá ra, sau khi đá vào bắp tay tên cơ nhân chiến sĩ một cái liền tiếp tục nổ súng.
Lúc này tên cơ nhân chiến sĩ kia đã xoay người lại, một lần nữa lao về phía nữa hài kia. Nữ hài kia vừa lui về phía sau, vừa nổ súng vào đầu hắn. Đôi mắt của tên cơ nhân chiến sĩ đã bị bắn vỡ tan, nhưng theo tiếng súng vang lên, hắn vẫn điên cuồng lao tới. Nữ gài đó đột nhiên một tay thì vẫn tiếp tục bắn về phía tên cơ nhân chiến sĩ, tay còn lại thì vung sang bên cạnh, một băng đạn chỉ còn lại ba viên từ trong tay nàng bay ra. Ngay sao đó nàng lập tức rút một băng đạn khác ở đùi ra và lắp vào, băng đạn mới đã được thay xong.
Vừa thay xong băng đạn thì tên cơ nhân chiến sĩ kia đã lao tới rồi, thân thể nữ hài đó nửa quỳ trên mặt đất, đầu ngón chân dụng lực điểm xuống, cả thân hình bay sang bên cạnh sau nháy mắt. Khi còn ở trên không trung, nàng đã thay xong một băng đạn nữa. Vừa rơi xuống đất, nàng lại lập tức khai hỏa, các nhát đạn đều bắn vào những vị trí yếu hại của tên cơ nhân chiến sĩ. Bất quá nó lại tựa như chẳng hề có chút tác dụng nào với tên cơ nhân chiến sĩ, não bộ và tâm tạng của hắn, những vị trí quan trọng nhất đã bị bắn vỡ nát, vậy mà hắn vẫn hành động tự do. Thật không biết bọn chúng được làm bằng gì, sao sinh mệnh có thể duy trì được như vậy chứ.
Mười Một đứng bên cửa sổ lẳng lặng nhìn về phía này, hắn không định ra tay trợ giúp, chẳng qua chỉ là tò mò, không biết cô gái này từ đâu đến? Thân phận của nàng ta là như thế nào? Vì sao thân thủ lại lợi hại đến vậy?
Nữ hài tấn công mãi vẫn không hạ được đối thủ, bắt đầu có chút lo lắng. Bất kì ai, nếu như đối mặt với loại quái vật bắn mãi không chết như thế này cũng đều không tránh khỏi sinh ra cảm giác bất lực. Nhìn lồng ngực nàng ta không ngừng phập phồng, ắt hẳn vừa rồi với một loạt động tác có độ khó cao đã khiến thể lực của nàng ta bị hao tổn nhiều.
Nếu khả năng của nàng ta chỉ có vậy, chắc chắn khó tránh khỏi cái chết rồi. Mười Một lặng im quan sát thêm một hồi nữa rồi quay người rời đi, đã chẳng cần thiết phải xem tiếp nữa rồi, nàng ta sống hay chết cũng không liên quan gì đến hắn. Điều Mười Một cần làm lúc này là nhanh chóng rời khỏi nơi này, ai biết được, một khi Tiểu Trùng quốc không chống nổi đám quái vật này thì sẽ không thả xuống đây một quả bom nguyên tử? Dù sao thì đến khi đó chỉ cần tìm một kể chịu trách nhiệm thay là được. Nếu thực sự như vậy thì người phải chịu mang tiếng ấy rất có thể sẽ là Cuồng Triều, bởi khi đó Tiểu Trùng quốc chỉ cần tuyên bố, căn cứ bom hạt nhân đã bị hacker tấn công, hacker lợi dụng khả năng kiểm soát từ xa để khởi động bom nguyên tử để phá huỷ hòn đảo này. Khi đó họ lại công bố ra những ghi chép về cuộc truy tìm địa chỉ IP của Cuồng Triều, Cuồng Triều có không muốn làm "anh hùng" cũng khó, đến lúc đó ngay cả Trung Quốc cũng chẳng thể bảo hộ hắn nữa.
Nghĩ đến khả năng này, Mười Một mau chóng rời đi.
Mười Một rời khỏi ngôi nhà dân này, rẽ vào một con ngõ nhỏ bên cạnh. Đúng lúc ấy, tiếng súng đang không ngừng từ chỗ cô gái truyền đến bỗng im bặt.
Mười Một dừng bước, khẽ ngoái đầu lại, mắt liếc nhanh về phía sau một cái. Nhanh như vậy mà đã bị giải quyết rồi sao? Nhưng theo như những biểu hiện trước đó của nàng ta, chí ít cũng phải cầm cự thêm được một thời gian nữa chứ. Chừng hơn chục giây đồng hồ sau, từ bên đó lại vang lên một tiếng súng.
Mười Một không nén nổi tò mò, nếu đúng là nàng ta rơi vào tay của cơ nhân chiến sĩ, không lí nào hắn còn cho nàng ta thời gian để nổ súng, bởi khi đó cơ thể của nàng ta đã bị xé vụn rồi. Nếu đã vậy thì tiếng súng thứ hai ấy là thế nào đây?
Cuối cùng thì Mười Một cũng không nén được tò mò, quay người chạy lại chỗ cũ. Khi hắn vừa quay lại chiến trường khi trước, chỉ thấy cơ nhân chiến sĩ đã nằm sõng xoài trên mặt đất, cơ thể đang không ngừng co giật. Trong khi đó nữ hài trong bộ đồ da đen bó sát kia thì đứng cách đó không xa, hai khẩu súng vẫn nhắm vào cơ nhân chiến sĩ, cẩn thận đề phòng.
Mười Một vừa mới xuất hiện, nàng ta lập tức quay phắt người lại chĩa nòng súng vào hắn. Mười Một dừng bước, khi ấy hắn cảm thấy một luồng khí tức rất mạnh đang bao phủ lấy mình, đó không phải là sát khí, nhưng là một thứ khí tức rất lạnh lẽo, khiến hắn cảm thấy lạnh buốt.
Thấy người đến là một người bình thường, một tay cô gái mới thả lỏng ra, nhưng khẩu súng trong tay kia vẫn nhằm vào Mười Một, khuôn mặt lạnh tanh lẳng lặng nhìn hắn.
Nếu như nói ở Mười Một là nhạt, nhạt đến mức xem thường tất cả mọi thứ xung quanh thì ở cô gái này chính là lạnh, lạnh đến độ khiến người ta không dám đến gần.
Mười Một đứng cách một khoảng khá xa, vẻ mặt băng lãnh nhìn cô gái, còn nàng ta cũng lạnh tanh chăm chú quan sát hắn, hai người cứ đứng như thế một hồi lâu, chẳng ai cử động, cũng không lên tiếng nói gì. Cách chỗ cô gái không xa còn có một xác người toàn thân bê bết máu nằm trên mặt đất, vẫn đang không ngừng co giật.
Một phút trôi qua, hai người vẫn chằm chằm nhìn nhau không nói gì, tựa hồ như cả hai đã biến thành hai pho tượng vậy, không nhúc nhích chút nào.
Cuối cùng, Mười Một là người động trước. Hắn từ từ ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, sau đó lại lẳng lặng quay người định bỏ đi.
Thế nhưng, khi vừa quay người đi, Mười Một bất thình lình nhảy tránh sang một bên. Cùng lúc đó, một viên đạn bắn ngay vào vị trí hắn vừa đứng. Nếu Mười Một không tránh trước một bước, chắc chắn viên đạn này đã găm vào chân hắn rồi.
Với động tác vừa rồi của Mười Một, trên khuôn mặt vốn băng lãnh của cô gái thoáng hiện lên thần sắc kinh ngạc. Nhưng chỉ sau nháy mắt, nàng ta đã ngay lập tức lấy lại thần sắc băng lãnh của mình, sau đó dùng một giọng cũng lạnh chẳng kém gì khuôn mặt, hỏi bằng tiếng Trung Quốc: "Ngươi là ai?"
"Vậy cô là ai?" Mười Một lạnh nhạt dùng tiếng Trung Quốc hỏi ngược lại.
"Người Trung Quốc?"
Mười Một khẽ gật đầu một cái.
"Ngươi đến đây làm gì?"
Mười Một không đáp mà hỏi lại: "Cô thì sao?"
"Nói, nếu không, chết."
Mười Một vẻ mặt thản nhiên: "Thử xem." Lời còn chưa dứt tay phải của hắn đã bất ngờ vung mạnh, một thanh chủy thủ vun vút phóng về phía cô gái. Phản xạ của nàng ta cũng nhanh kinh người, đồng thời nổ súng về phía Mười Một.
Mười Một nhảy sang một bên, né khỏi viên đạn, sau đó bằng tốc độ cực nhanh lao đến chỗ cô gái. Khoảng cách giữa hai người lúc này ở vào khoảng bảy tám chục mét, trong tay Mười Một lại không có vũ khí gì thuận lợi để đánh từ xa, vì thế hắn cần phải nhanh chóng thu hẹp cự ly, bằng không sẽ rất bất lợi.
Cơ thể cô gái nghiêng về một bên, tránh khỏi thanh chủy thủ của Mười Một. Lúc này thì khoảng cách giữa hai người đã được rút ngắn xuống còn hơn năm mươi mét.
Cô gái không chút hoảng hốt giơ hai khẩu súng lên, khi ấy Mười Một đột ngột dừng lại, trợn trừng hai mắt, vẻ mặt đầy kinh ngạc nhìn về phía sau nàng ta.
Cô gái chợt nghĩ đến cơ nhân chiến sĩ kia, lập tức quay người lại, đang định nổ súng thì phát hiện phía sau mình chẳng có gì, trong khi cơ nhân chiến sĩ kia vẫn nằm cách đó không xa, thỉnh thoảng lại co giật. Cô gái lập tức ý thức được rằng mình đã bị Mười Một lừa, nàng nghiến răng thầm chửi một tiếng "ti bỉ", tiếp đó dùng tốc độ nhanh nhất có thể mà quay người lại.
Nhưng khi ấy Mười Một đã tiến đến sát nàng ta rồi. Cô gái vừa giơ súng lên thì đã bị Mười Một tung một cước đá văng đi. Lực đạo trên một cước vừa rồi của Mười Một không phải là người thường có thể chịu đựng nổi, nàng ta không bị gãy xương tay lập tức đã đủ khiến người ta kinh ngạc không thôi rồi. Bất quá, tuy là như vậy, song toàn thân cô gái vẫn bị lực trong một cước vừa rồi của Mười Một làm cho lảo đảo nghiêng sang một bên, khẩu súng trong tay lập tức cầm không nổi mà bị đá văng ra. Đồng thời, Mười Một cũng tận dụng khoảng trống ấy, thừa thế xông vào lòng cô gái, bả vai phải dùng lực thúc mạnh vào lồng ngực nàng ta.
Cô gái đau đớn kêu lên một tiếng, một lần nữa loạng choạng lùi về sau mấy bước, một tay ôm chặt ngực, sắc mặt nhất thời trở nên tái mét. Xem ra một cú thúc vừa rồi của Mười Một đã làm nàng ta tổn thương không ít. Còn Mười Một cũng không hề dừng lại, một loạt động tác tiếp tục được thi triển, hắn vòng ra phía sau cô gái, lồng ngực áp sát vào sau lưng nàng ta, tay phải không biết tự lúc nào đã xuất hiện một mảnh băng mỏng kề sát vào cổ nàng.
Hai người đều dừng cả lại, tay trái cô gái vẫn còn cầm súng nhưng không thể tiếp tục bắn, hai môi mím chặt, tức giận nói: "Ti bỉ."
Hai mắt Mười Một vẫn không quên chăm chú nhìn vào khẩu súng bên tay trái của cô gái, lạnh nhạt nói: "Trên chiến trường, thủ đoạn không quan trọng, kết quả mới là quan trọng nhất."
Cô gái hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.
"Vứt súng xuống."
Nữ hài không hề làm theo lời của Mười Một. Mảnh băng trong tay Mười Một một lần nữa ghì mạnh hơn vào cổ nàng ta. Nữ hài không hề biết trong tay Mười Một là thứ gì, chỉ biết thứ đó rất mỏng, rất lạnh. Tuy có thể cảm nhận thấy thứ này không hề sắc, nhưng nàng ta cũng biết rằng, chỉ cần tay phải của Mười Một dùng lực cứa mạnh một cái, cổ nàng ta chắc chắn sẽ xuất hiện một vết đứt rất sâu.
Vì thế, cuối cùng nàng ta vẫn lựa chọn vứt bỏ súng. Mảnh băng trong tay Mười Một cũng từ từ rời khỏi cổ cô gái, sau đó hắn lùi lại sau mấy bước.
Cô gái không hề nhân cơ hội này chạy đi nhặt súng, bởi vừa rồi khi hai người lần đầu tiên cận chiến, nàng ta đã biết tốc độ của Mười Một rất nhanh, khoảng cách bảy tám chục mét chỉ trong mấy nháy mắt sẽ bị san lấp, nàng ta tự nhủ về tốc độ mình tuyệt đối không bằng được đối phương, vì thế khôn ngoan không lựa chọn cách chạy đi nhặt súng.
Mười Một chỉ lùi về sau mấy bước bèn dừng lại, duy trì khoảng cách có thể ra tay bất cứ lúc nào. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Cô gái từ từ quay người lại, mắt lạnh lùng nhìn Mười Một, lạnh giọng hỏi: "Ngươi là ai?"
Mười Một vẻ mặt vẫn thản nhiên, không có bất kì biểu hiện gì, bình thản nói: "Cô là tù binh của ta, phải là ta hỏi mới đúng chứ."
Cô gái hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi không thèm để ý, ngữ khí băng lãnh nói: "Nếu không phải ngươi dùng thủ đoạn bỉ ổi, ngươi không phải là đối thủ của ta."
"Ta thừa nhận." Mười Một thản nhiên nói: "Trong khoảng cách vừa, ta không phải là đối thủ của cô, nhưng ta đã thắng rồi."
Cô gái lại hừ một tiếng, không nói gì thêm.
Mười Một hỏi: "Tên cô?"
"Nguỵ Băng Nhan." Nàng ta lạnh lùng đáp.
"Người Trung Quốc?"
"Lời thứa!"
"Chức nghiệp?"
"Chiến sĩ."
"Tổ chức?"
Lần này Nguỵ Băng Nhan yên lặng không trả lời.
"Tổ chức?" Mười Một truy vấn.
Nguỵ Băng Nhan trầm mặc một hồi, tiếp đó lạnh nhạt nói: "Ngươi không đáng để biết!"
Mười Một cũng chẳng hề nổi giận, hắn lại hỏi: "Nhiệm vụ của cô?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]