Chương trước
Chương sau
"Tinh tang!" Tiếng chuông cửa vang lên.

Mười Một mở cửa phòng ra, đứng bên ngoài là một nam tử trung niên tuổi chừng hơn ba mươi, thân hình bình thường, tóc ngắn mặt đen, trên người mặc một chiếc áo phông, để lộ ra một cánh tay, bên trên có xăm hình con rồng.

Vừa liếc mắt nhìn người này, Mười Một đã cảm thấy quái dị, hình như hắn cố ý giả trang thành bộ dạng lưu manh, nhưng vẽ hổ không thành lại thành chó.

Người này vừa nhìn thấy Mười Một thì liền sững sờ, hiển nhiên hắn không ngờ Mười Một lại trẻ như vậy, hắn thử dò hỏi: "Mười Một?"

Mười Một lạnh nhạt nói: "Phải."

"Ta là Tiểu Lương ở Đao hội." Đao hội là một trong những đại bang ở Trung Quốc, chủ yếu hoạt động trong phạmvi kinh thành. CŨng là một trong mấy tổ chức tại Trung Quốc có hợp tác với "Ma Quỷ".

Mười Một hơi lệch người ra, nhường ra một lối đi. Tiểu Lương cũng không khách sáo mà bước thẳng vào trong, nhìn ngắm xung quanh với vẻ thưởng thức.

Mười Một đóng cửa lại rồi nói: "Đồ đâu?"

Tiểu Lương quay đầu lại nói: "Còn chưa chuẩn bị xong, ta đến để hỏi xem ngươi cần cái gì?"

Mười Một lạnh nhạt nói: "Ta cần tư liệu về hắn, những thủ vệ và địa hình quanh nhà hắn."

Tiểu Lương lấy mấy tờ giấy từ trrong túi đưa ra, Mười Một nhìn xong bèn nói: "AK47, năm băng đạn. Súng bắn tỉa Wilk hạng nặng. Hai quả lựu đạn, hai quả lựu đạn sáng, một khẩu súng lục loại nào cũng được, năm băng đạn. Một thanh chủy thủ thật sắc bén."

Tiểu Lương điểm đầu nói: "Không vấn đề." Tiếp đó móc điện thoại trong túi, nhắn những yêu cầu của Mười Một về.

Sau khi hắn ngắt điện thoại, Mười Một hỏi: "Ngươi không sợ điện thoại bị người khác ngăn lại sao?"

Tiểu Lương phì cười nói: "Tại kinh thành này, ai dám ngăn chặn điện thoại của Đao hội chúng ta chứ? Đó là tìm chết."

Mười Một chẳng để ý đến hắn nữa mà lặng lẽ ngồi lên giường chờ đợi.

Hai người trầm mặc một hồi, Tiểu Lương tựa hồ cảm thấy có chút vô vị, hắn liền hỏi: "Ngươi tên Mười Một sao?"

"Phải."

"Mười Một…ân, chắc là sinh ngày một tháng mười, tại sao không gọi là quốc khánh nhỉ? Rất nhiều người tên là quốc khánh hay khánh quốc."

Mười Một lạnh nhạt nói: "Đó là tên ta, không phải ngày sinh nhật."

"Ồ." Tiểu Lương lộ vẻ hiểu ra, tiếp đó nói: "Ngươi thật sự phải một mình đi giết Văn Cường sao? Tên tiểu tử đó không dễ chơi đâu, nghe nói sau lưng hắn có hậu thuẫn rất lớn đó."

"Ta chỉ là ám sát, không phải là đánh chính diện."

"Nhưng trong nhà hắn có rất nhiều vệ sĩ…"

"Không sao." Dứt lời Mười Một bèn nhắm mắt lại, không để ý đến tên Tiểu Lương này nữa.

Tiểu Lương cũng chẳng thể nói gì thêm nữa, nhưng qua một hồi hắn chẳng nhịn nổi: "Mười Mộtm có phải anh đã đắc tội với Trần nhị thiếu không?"

Mười Một mở trừng mắt ra hỏi: "Ai là Trần nhị thiếu?"

"Nhị công tử Trần Tang của ông chủ công ti đĩa hát Quang Âm, Trần Quang Âm a. Mấy ngày nay y đã đi liên hệ khắp các bang hội trong kinh thành, nói sẽ bỏ ra một số tiền lớn để thuê người giết ngươi."

Trong mắt Mười Một lóe lên một tia hàn mang, nếu Trần Tang chỉ là có xung đột về lời nói thì Mười Một cũng không để ý. Nhưng bây giờ sự an toàn của Mười Một đã bị hắn uy hiếp, trước nay, khi đối phó vớI địch nhân, Mười Một chưa hề lưu tình.

"Ngươi thật sự quen biết Trần Tang sao?"

"Gặp qua."

"Các ngươi mâu thuẫn chuyện gì thế?"

Mười Một cảm thấy Tiểu Lương rất giống Hầu Tử, giường như không nói chuyện một lúc thôi cũng vô cùng khó chịu, hơn nữa còn rất thích hỏi han.

Mười Một lại nhắm mắt lại nói: "Không biết."

Tiểu Lương không để ý gì mà hỏi tiếp: "Liệu ngươi có giết hắn không?"

"Xem thế nào đã."

Tiểu Lương tựa như vừa thở phào một hơi.

Mười Một nói: "Hình như ngươi rất muốn ta đi giết hắn?"

"Cái đó là đương nhiên." Tiểu Lương nói với bộ dạng như đúng rồi: "Tên tiểu tử đó suốt ngày gây chuyện, dựa vào thế lực của cha hắn và gia tộc mà đi khắp nơi kéo bè kết cánh, lần trước còn cướp vụ làm ăn của Đao hội chúng ta nữa. Con mẹ hắn chứ, nếu không phải cố kị gia tộc hắn sau lưng thì lão tử sớm đã cho người đi giải quyết hắn rồi. Bất quá ngươi thì khác, ngươi không phải người Trung Quốc, xong chuyện rồi đi thì sẽ chẳng có ai làm gì được ngươi."

Mười Một lạnh nhạt nói: "Muốn ta giết hắn, ngươi có thể liên hệ với "Ma Quỷ"."

Tiểu Lương điểm đầu nói: "Chuyện này không vấn đề, ta trở về sẽ nói với long đầu đại ca, cùng lắm ra bỏ ra chút tiền. Bất quá ngươi phải làm cho sạch sẽ một chút, không để dính dáng đến Đao hội bọn ta."

Mười Một điểm đầu biểu thị biết rồi.

Tiểu Lương chờ đợi một chút là đã cảm thấy nhàm chán, hắn móc bao thuốc ra định đưa Mười Một một điếu, nhưng thấy Mười Một vẫn luôn nhắm mắt dựa vào đầu giường, hắn cũng chẳng tiện làm phiền, đành châm lửa và hút một mình.

Mười Một lạnh nhạt nói: "Đừng có hút thuốc."

Tiểu Lương kinh ngạc nói: "Ngươi không thích mùi thuốc sao?"

"Trên người có mùi thuốc sẽ rất dễ bị bại lộ." Nguồn tại http://Truyện FULL

Tiểu Lương bật cười nói: "Nhưng đây là khách sạn a." Dứt lời bèn rít một hơi.

Mười Một hơi nhíu mày lại nói: "Ngươi làm ảnh hưởng đến ta."

"Được rồi, được rồi." Tiểu Lương bất đắc dĩ đành dập thuốc đi, hắn ngồi một bên mà hứng thú nhìn Mười Một. Hắn cảm thấy Mười Một có chút khoa trương, ai có thể bằng vào một chút mùi thuốc mà phát hiện ra đối phương chứ? Lẽ nào cái mũi hắn còn thính hơn cả chó?

Nhưng Tiểu Lương rút cục cũng chẳng phải là Mười Một, hắn không biết tại huấn luyện doanh có một khóa học chuyên môn huấn luyện khứu giác, bằng vào một chút mùi thuốc hay nước hoa cũng có thể phát giác được đối phương. Mười Một rất để ý điểm này, bởi vì hắn có năng lượng đoán được vị trí từ tiếng hô hấp, một người có thể ẩn tàng mùi vị của mình, nhưng không thể vĩnh viễn ngừng hô hấp.

Một lát sau, tiếng chuông cửa lại vang lên, bất quá lần này là Tiểu Lương ra mở cửa. Hắn và ngời ngoài cửa thầm thì vài câu, sau đó hắn đóng cửa lại và một mình đi vào, đưa một chùm chìa khóa trong tay tới nói: "Các thứ đều ở trong chiếc xe này, chiếc xe ở kho xe ngầm, biển số xe XXXXX. Không cần lo lắng biển số xe bị người khác tra được, mà cho dù tra được cũng chẳng có tác dụng gì, cái biển số xe này là làm giả, chủ nhân chân chính của nó bọn ta cũng chẳng biết."

Mười Một đứng dậy, nhận lấy chìa khóa từ trong tay hắn nói: "Ta đi đây"

"Bây giờ đi?"

"Ừm."

"Vậy làm sao để liên hệ với ngươi? Ta muốn nói, chuyện liên quan đến Trần nhị thiếu ấy…"

""Ma Quỷ" sẽ liên hệ với ta." Dứt lời Mười Một bèn một mình đi luôn, chẳng để ý đến Tiểu Lương nữa.

Sauk hi Mười Một rời đi, Tiêu Lương mới thở phào một hơi mà hậm hực nói: "Hứ! Mẹ nó chứ, khoa trương cái rắm gì." Bàn chân dụng lực dẵm xuống tấm thảm mấy cái, sau đó đi luôn, đầu không ngoảnh lại.

Mười Một đến cái kho để xe dưới lòng đất, mở cửa xe ra. Một chiếc túi du lịch màu đen đã được đặt sẵn tại ghế sau, Mười Một mở túi ra, bên trong có đặt những loại súng, lựu đạn và băng đạn mà Mười Một yêu cầu, trừ những thứ này ra còn có một bộ quần áo dã ngoại màu đen.

Mười Một ở trong xe thay xong y phục, giắt chủy thủ và khẩu súng lục vào người, lắp đạn vào khẩu AK và Wilk rồi đặt sang bên cạnh. Mặc bộ quần áo của mình ra ngoài bộ quần áo dã ngoại, như vậy, nếu nhìn qua thì chẳng thể nhìn ra những trang bị trên người hắn.

Chiếc xe khởi động, Mười Một điều khiển chiếc xe đi ra khỏi nhà kho, đi về hướng ngoại thành…

Đêm khuya, một buổi đêm được ấn định là không an toàn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.