Sau khi về đến biệt thự, Nhan Dạ Khiêm bế Gia Châu lên phòng cho cô uống canh giải rượu rồi ôm cô ngủ.
..
"Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc...đừng đi mà đừng đi mà...chị xin lỗi... chị xin lỗi mà".Ba năm qua từ lúc Hàn Tiểu Ngọc bị Xà Bang bắt đi cô lúc nào cũng mơ về em ấy, người em họ mà cô yêu quý nhất cũng vì cô mà bị bắt cóc. Bên tai Hàn Gia Châu truyền đến tiếng gọi:
"Gia Châu, Gia Châu "
Hàn Gia Châu mở mắt ra, mồ hôi đầm đìa ướt hết mặt cô, đặt vào mắt cô là gương mặt hốt hoảng của Nhan Dạ Khiêm. Cô ngồi dậy, tim càng lúc đập càng nhanh, miệng cô luôn lẩm bẩm:
"Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc."
Nhan Dạ Khiêm ôm cô vào lòng an ủi
"Không sao đâu có tôi đây mà, em sợ gì chứ!"
Thú thật thì lần đầu anh thấy Gia Châu sợ sệt như thế này! Lo chết đi được!
Được Nhan Dạ Khiêm ôm nhịp tim của cô cũng bắt đầu giảm xuống, cô nhớ về chuyện ba năm trước lúc đó Hàn Gia Châu chỉ mới 20 tuổi còn Hàn Tiểu Ngọc là em họ cô kém hơn cô hai tuổi.
Cha của cô có một người em chính là cha của Hàn Tiểu Ngọc - Hàn Tùng An, ông ấy không tham gia vào hoàng gia Anh nhưng năm đó gia đình Hàn Tùng An bị diệt vong là do Xà Bang ngắm đến gia đình Hàn Tùng Khang cũng là gia đình của cô nhưng vì gia đình cô có hoàng gia Anh chóng lưng nên Xà Bang ám sát thất bại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-gia-gia-xin-tha-mang/2680848/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.