Nói xong Diệc Thần liền rướn người lên hôn vào mỗi Ngọc Uyển, hai đầu lưỡi bắt đầu thâm nhập vào nhau tiếng chóp chép cứ thế vang vọng khắp căn phòng cả hai đang ở .
Ngọc Uyển sau khi thoát khỏi nụ hôn cuồng nhiệt của Diệc Thần thì mới nhớ ra chỗ này cửa kính cho dù là tầng cao nhất ủa khách sạn thì lỡ có người nhìn thấy thì sao ?
- Anh
đóng rèm vào đi .
Diệc Thần cười nham hiểm vì biết Ngọc Uyển lo sợ điều gì nhưng đây là kính một chiều nhưng anh vẫn có ý muốn ghẹo cô một chút . Không trả lời lại Ngọc Uyển anh liền bế cô ra áp sát với cửa kính và rồi một nụ hôn cuồng nhiệt lại sảy ra, Diệc Thần cứ lao vào người Ngọc Uyển như một con sói đói vì sợ người ngoài nhìn thấy mà Ngọc Uyển cứ co rúm người lại định lật ngược lại vị trí với Diệc Thần nhưng anh biết thừa ý định của cô liền không cho cô thực hiện điều đó .
- Anh ... ... nhỡ bên ngoài nhìn thấy thì sao ?
- Em yên tâm đây là kính một chiều .
Nói i xong Diệc Thần liền bế Ngọc Uyển ngược lại chiếc giường lớn với ga đệm trắng tinh .
- Ước gì ngày nào anh cũng được nhận quà như này nhỉ .
- Chỉ có một lần thôi, bộ anh tính ngày nào cũng cầu hôn em à ?
- Không nhưng ngày nào anh cũng sẽ yêu thương em nhiều hơn ngày hôm trước.
Nói xong Diệc Thần nhanh chóng kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-vun-vo/3652695/chuong-44.html