Trong lúc đó, tại nơi hoàng thất đang từng bừng tổ chức tiệc mừng lão đại đón vợ bé về nhà, Mạc Tà nhe răng gặp ai cũng cười. Vừa cười vừa hớn hở gắp lấy gắp để thức ăn bỏ vào miệng. Hôm nay hiếm khi trưởng công chúa xuất hiện. Mạc Tà vì lí do đặc biệt nên được đặc cách ngồi cạnh trưởng công chúa. Mà trưởng công chúa lại yêu thương đứa cháu trai này nhất, cho nên đố ai có gan dám bước lên hiếp đáp hắn.
Có núi Thái Sơn cật lực che chở, Mạc Tà hạnh phúc khôn xiết, ăn lấy ăn để. An An chưa xuất hiện ư? Tạm thời không nhớ.
Nhưng mà, hắn không nhớ không có nghĩa là người khác cũng không nhớ. Hoa Phi giống như dâu mới vừa về nhà chồng nên còn rãnh rỗi không có chuyện làm. Ngồi tỉ mỉ đếm lại bầy con của chồng, rốt cuộc phát hiện trong bầy rồng con lúc nhúc dưới kia đột nhiên thiếu mất một đứa con dâu, mày liễu không khỏi nhăn lại, “Đây là công khai chống đối ta?”.
Mắt phượng kín đáo liếc về vị mẫu nghi thiên hạ đang cười hiền hòa nói chuyện với Hiền Phi Thục Phi, miệng lẩm bẩm vài câu chỉ mình nàng nghe thấy. Trong suy nghĩ của nàng, An Lăng vương chính là con đẻ của hoàng hậu, thân là con dâu, An Lăng vương phi hiển nhiên phải cùng mẹ chồng san sẻ đôi ba ưu phiền, mà một trong những ưu phiền đó, chính là làm mất mặt Hoa Phi nàng.
Đảo mắt một vòng, Hoa Phi đột nhiên nở nụ cười hoa nhường nguyệt thẹn, nhẹ ghé người vào cánh tay trái của hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-troi-dinh-vuong-gia-ngoc-vuong-phi-kho/92537/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.