Bích Nguyệt một lời nói ra lại khiến cho cả hai người còn lại đều phải sửng sốt.
Cố Hoài An trong đầu không khỏi cảm thấy bất lực, thầm nghĩ cô gái của anh lúc nào cũng có thể trượng nghĩa, nhưng lại trượng nghĩa không đúng chỗ rồi.
Đám người lâm tặc này người đông như vậy, cũng không biết trên người bọn chúng có mang theo vật nguy hiểm gì không. Chỉ với anh và cô tí nữa còn chưa chắc rời khỏi đây an toàn chứ đừng nói là đi cứu người khác.
Tuy trong lòng anh biết rõ nhưng bề ngoài vẫn giả bộ hỏi ngây ngốc.
" Vợ muốn cứu cô gái này sao? ".
Bích Nguyệt ánh mắt chắc nịch, quay ra nhìn Hoài An mà khẽ gật đầu.
Cô gái kia giống như tìm được vị cứu tinh, đôi mắt chợt có tia hi vọng mong manh, nhưng rồi lại rũ mi, khuôn mặt ủ rũ nói nhỏ.
" Không được đâu. Chỉ với hai người thì không thể cứu nổi tôi đâu. Lúc trước cũng từng có một người đàn ông định cứu tôi nhưng không thành, còn xén chút thì bị tên cầm đầu kia phát hiện ".
Bích Nguyệt cầm lấy tay cô gái, nhẹ giọng an ủi.
" Cô yên tâm đi, tôi sẽ có cách thôi. Cô cứ ở đây chờ bọn tôi nha. Đừng sợ gì hết. Nhất định chúng tôi sẽ tìm cách cứu cô thoát khỏi đây ".
Hai người rất nhanh sau đó liền không có lưu lại đây thêm nữa.
Cố Hoài An kéo Bích Nguyệt định rời khỏi đây tính bước tiếp theo. Nhưng rất không may cho hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-troi-buoc-ca-doi-ben-nhau/3343023/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.