Thẩm Bích Nguyệt thực sự có chút thất kinh. Người đàn ông trước mặt này vậy mà mở miệng câu đầu tiên đã gọi cô là " vợ " rồi. Cô tự nhủ bản thân phải thật bình tĩnh, thật bình tĩnh...
Cô khẽ mỉm cười giải thích với anh.
" Cái đó...ai nói với anh vậy? ".
" Cô nói ".
Cố Hoài An vậy mà thấp giọng trả lời.
Cô trong lời Cố Hoài An không ai khác chính là bà Minh Tuệ.
Quản gia Trương đứng ở một bên vô cùng sửng sốt trước kết quả này. Ông thực không thể tin đây là kì tích sao. Mà cô gái này giống như là thần tiên hạ phàm cứu vớt, thay đổi cuộc đời cậu chủ của ông.
Thấy cô có ý định nói tiếp ông liền nhanh hiểu chuyện mà ngăn lại.
" Cái đó...tôi với anh thực ra... "
" Thiếu phu nhân, Cậu chủ đã gọi cô một câu chứng tỏ cậu đã mở lòng mình ".
Cô nhìn sang chú Trương vừa chặn họng mình. Nhìn ánh mắt ra hiệu liền biết ông muốn nói gì. Ý nói cô cứ để tự nhiên như vậy đi.
Cô suy nghĩ, bản thân cũng không nên so đo với người bệnh. Thôi thì anh ta gọi như nào cũng được, dù sao có giải thích chưa chắc anh ta đã chịu hiểu.
Ăn sáng xong, Bích Nguyệt liền chuẩn bị quần áo đi làm. Cô vẫn mặc chiếc áo blouse trắng xinh đẹp, bắt xe đi đến bệnh viện. Dù hiện tại đang sống ở nhà Cố Hoài An nhưng cô cũng không thể bỏ bê công việc của mình được.
Cố Hoài An ở trong phòng, cảm giác thật trống vắng liền không tự chủ được đi ra mở cửa xuống nhà nhìn ngó xung quanh. Không thấy hình bóng quen thuộc của cô ánh mắt liền thoáng có chút thất vọng.
Bỗng nhiên quản gia Trương nhìn thấy anh dáng vẻ tủi thân đứng giữa nhà liền đi đến, nhưng vẫn đứng cách xa anh một khoảng, thấp giọng hỏi:
" Cậu chủ, cậu tìm gì sao? ".
Cố Hoài An lại không quay đầu nhìn ông, chỉ luôn miệng lẩm bẩm.
" Vợ...vợ ".
Tuy thanh âm của anh có chút nhỏ nhưng quản gia Trương vẫn nghe thấy. Ông mỉm cười đầy thiện ý giải thích với anh.
" Cô Thẩm đã đi đến bệnh viện làm việc rồi. Chiều cô Thẩm tan làm sẽ về ".
Cố Hoài An lúc này mới quay ra nhìn ông, ánh mắt vô hồn một hồi lâu xong cũng không nói gì, lạnh lùng đi thẳng lên trên tầng.
...
Đến chiều khi cô vừa về, liền nghe quản gia Trương nói lại liền đi thẳng lên lầu, mở cửa liền nhìn thấy anh đang vẽ tranh. Cô nhẹ nhàng bước vào gọi anh.
" Anh đang vẽ tranh sao? ".
Cố Hoài An theo phản xạ nghe thấy giọng nói phía sau liền quay lại nhìn, phát hiện đó là cô thì đáy mắt xẹt lên một tia kinh hỉ, mở miệng lại gọi cô, thanh âm trầm thấp.
" Vợ ".
Thẩm Bích Nguyệt khóe mắt có chút khẽ giật. Tự hỏi ngoài từ này ra anh còn biết từ gì khác không. Thế nhưng cô lại không biết trong đầu Cố Hoài An lúc này thực sự là chỉ có từ này.
Thẩm Bích Nguyệt ngồi xem anh vẽ tranh một lúc, liền nói.
" Anh ngồi ở nhà đợi tôi, tôi đi trung tâm thương mại mua một ít đồ về nhà sẽ làm bữa tối cho anh ăn nha ".
Nói rồi cô đứng dậy khỏi ghế, xoay người định đi ra ngoài liền bị một bàn tay to khỏe nắm lại. Cô giật mình quay người lại nhìn bàn tay đang túm lấy tay mình, lại nhìn người đàn ông kia vẻ mặt vẫn tĩnh lặng.
Cô trong đầu liền nghĩ hẳn là anh muốn cô ở lại đây cùng mình nên khẽ cười, giải thích lại với anh.
" Tôi sẽ về nhanh mà ".
Lại thấy anh hơi nghiêng đầu, môi mấp máy mở miệng nói rất chậm.
" Đi..đi cùng ".
Câu nói của anh khiến cho Bích Nguyệt nửa tin nửa ngờ, kinh ngạc nhìn anh mà hỏi lại.
" Anh, là muốn đi trung tâm thương mại cùng với tôi? ".
Chỉ thấy anh khẽ gật đầu.
Cô lại cảm thấy chưa an tâm, muốn xác nhận lại một lần nữa.
" Anh chắc chứ? ".
Vẫn là một cái gật đầu từ anh.
Nhưng chuyện này vốn cô cũng không dám tự ý quyết định, vẫn phải hỏi ý kiến chú Trương.
Thế nhưng chú Trương sau khi nghe cô nói vậy trong lòng cũng có chút lo lắng, e dè thế nhưng một hồi lâu sau lại đồng ý chuyện này.
Tuy ông biết cậu chủ nhà mình rất sợ thế giới bên ngoài, nhưng có lẽ cũng đã đến lúc phải có người giúp cậu thoát ra khỏi hàng rào vực thẳm này rồi.
...
Vì anh rất sợ ô tô cho nên một chiếc trực thăng liền được chú Trương gọi đến.
Bích Nguyệt cũng không thể tin là nhà họ Cố lại sẵn sàng bỏ ra một chiếc trực thăng để cho Cố Hoài An đi lại. Đây là điều mà từ trước đến nay cô chưa từng thấy.
Cố Hoài An vốn rất sợ ô tô nên khi đi trực thăng sẽ không phải nhìn xuống dưới mà bắt gặp những chiếc ô tô trên đường.
Thẩm Bích Nguyệt ngồi cùng anh trên chiếc trực thăng mà trong lòng không khỏi cảm thán.
" Nhà họ Cố xem ra rất coi trọng người cháu trai là Cố Hoài An ".
Quản gia trước khi đi còn không quên nhắc nhở cô phải luôn chú ý, đi theo anh 24/24. Cô đương nhiên là đáp ứng với ông.
Trực thăng vừa khi đáp xuống sân lớn trước cửa trung tâm thương mại. Toàn bộ người ở đây ai nấy đều trầm trồ kinh ngạc một phen. Bọn họ thầm nghĩ đi trung tâm thương mại thôi mà cũng phải làm màu như vậy sao.
Có mấy cô gái đứng gần đó nhìn thấy Thẩm Bích Nguyệt bước xuống, bên cạnh còn có một người đàn ông nhìn xa đã đủ thấy đẹp trai thì vừa hâm mộ, lại vừa ghen tỵ.
Sau khi bước xuống trung tâm thương mại, vừa vào cửa khung cảnh bên trong thực sự nhiều người. Cố Hoài An liền ngay lập tức lộ ra vẻ mặt trắng bệch, cúi đầu không dám nhìn mọi thứ xung quanh. Anh lẳng lặng đi bên cạnh cô, tay nắm chặt lấy tay nhỏ của cô không chịu buông ra.
Thẩm Bích Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ như cún đó của anh thì vừa buồn cười nhưng cố nhịn không phát ra tiếng, lại nhẹ giọng trấn an anh.
" Đừng sợ, có tôi ở đây rồi ".
Cô cứ như vậy dắt anh đi vào bên trong chọn một số thực phẩm. Từ đầu đến cuối anh vẫn luôn cúi đầu không nhìn bất cứ thứ gì, chỉ chăm chăm nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình.
Thẩm Bích Nguyệt hiện tại lại trông giống như một người trông trẻ vậy, một tay dắt anh đi, tay còn lại thì với đồ cần mua.
Mà lúc này, ở một góc trong trung tâm thương mại lại có sự hiện diện của một đôi nam nữ đang ân ái vui vẻ mua sắm đồ.
Trương Tầm còn đang chọn quần áo cùng Đinh Tuyết Linh bên này, ánh mắt liền xẹt qua một đôi nam nữ đang đứng cùng nhau ở quầy thu ngân gần cửa.
Anh ta ánh mắt hiện lên tia sửng sốt, anh ta chắc chắn bản thân không hề nhìn lầm. Người phụ nữ mặc áo blouse trắng kia đúng thực là bạn gái Thẩm Bích Nguyệt của hắn. Nhưng bên cạnh cô tại sao lại còn có một người đàn ông?
Thế là nghi ngờ nổi lên. Bản năng của đàn ông chính là tuy ở đằng sau gian díu với người phụ nữ khác nhưng khi thấy người phụ nữ của mình đi với người đàn ông khác thì lại khó chịu, tức giận.
Trương Tầm liền định đi đến chỗ đó hỏi cho ra lẽ nhưng vừa định nhấc chân liền bị ả tiểu tam gọi lại.
" Trương Tầm, anh thấy em mặc bộ này có đẹp không? ".
" Ừm..đẹp, đẹp lắm ".
Trương Tầm khen cô ta một câu, quay ra thì không thấy bóng dáng hai người kia đâu nữa.
Đinh Tuyết Linh thấy anh ta cứ nhìn ra phía ngoài cửa thì khó hiểu hỏi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]