Chương trước
Chương sau
Du Tiểu Liên bị áp giải đến Kinh Triệu phủ doãn, kèm theo chứng cớ xác thực, người tố cáo lại là công chúa cao quý nhất của Đại Tống được hoàng thượng hết mực cưng chìu Ngân Bình công chúa, cho dù Kinh Triệu phủ doãn có lòng muốn xử nhẹ cũng không dược!

Du Tiểu Liên sau khi nhận phạt 50 trượng xong nằm thoi thóp trên đất, thị vệ được lệnh tuy đánh nhìn có vẻ ngoan độc nhưng vẫn giữ được mạng của ả, chỉ là không tránh khỏi tàn tật suốt đời. Chuyện chưa ngừng ở đó.

Thượng triều ngày hôm sau, Tĩnh Hoàng trước mặt văn võ bá quan khiển trách Du Thái Phó quản gia không nghiêm,phạt 3 năm bỗng lộc. Còn lấy cớ Du Thái Phó tuổi đã cao cần phải tĩnh dưỡng thân thể để góp sức dài lâu cho Đại Tống, tước luôn quyền làm chủ khảo chấm thi khoa kì năm nay của Du Thái Phó cũng bãi luôn chức Thiếu Khanh trong Đại Lý Tự của thân tính mà ông dâng tấu đề cử, làm Du Thái Phó nghẹn uất không thôi, trong lòng tự hiểu lần này hoàng thượng là thay công chúa trút giận ,trên mặt cũng không dám lộ nửa phần bất mãn.

Qua chuyện lần này, uy tín của Du Thái Phó trong triều suy giảm trầm trọng, một số bè phái dưới trướng Du- Đồ cảm giác nguy cơ, bắt đầu rục rịch chọn đường lui cho mình.

--- ------ ------

Bên ngoài Ngân Nguyệt cung...

An Quốc một thân hắc y đứng ở tường sau Ngân Nguyệt cung, mũi chân nhẹ nhàng nhấn lên vách tường, hai ba bước đã nhẹ nhàng không tiếng động lọt vào trong.

Hương mai thanh mát len vào trong cánh mũi, gần giống với mùi trên người Ngân Bình. An Quốc ngẩn ra, đột nhiên có cảm giác trái tim như bị kéo siết. Loáng thoáng nhìn thấy vài ba cung nữ, thái giám đang quét tước ngoài sân. Nguyệt Ngân cung có vẻ im ắng, có lẽ là do hầu hết các cung nữ đã theo hầu Ngân Bình luyện võ. Theo ám vệ báo cáo thì mỗi sáng, Ngân Bình có thói quen di giá đến bãi tập hoàng gia tập võ, bắn cung bây giờ hẳn còn chưa trở lại.

Vốn là An Quốc muốn đến bãi tập để trộm ngắm Ngân Bình nhưng nơi đó có nhiều thị vệ canh giữ, dễ bị phát hiện nên bất đất dĩ phải lẻn vào Ngân Nguyệt cung đợi nàng trở về. Hắn theo trực giác nhẹ nhàng di chuyển trên mái nhà, tranh thủ các cung nữ không chú ý nhanh như chớp nhảy vào phòng.

Trong phòng vô cùng ấm áp. Trường kỷ đặt bên cạnh cửa sổ, cách bài trí giống hệt khuê phòng của nàng ở Tướng Quân phủ kiếp trước. Giường lớn khắc hoa xếp đệm chăn mềm, màu sắc tươi tắn, mạn giường đỏ nhạt bằng sa mỏng thi thoảng bị gió lạnh thổi qua, nhẹ nhàng đong đưa, phảng phất như lời gọi mời trong thing lặng. Hương hoa thơm dịu dàng, Ngân Bình để lại còn vương vấn, thổi một luồng hơi ấm áp vào bầu không khí lành lạnh.

An Quốc hít sâu vào một hơi, trái tim cùng lúc càng đập vội vã. Chính là mùi hương này, là mùi hương chỉ thuộc về nàng, mùi hương không biết bao lần hắn nhớ nhung sau khi tỉnh lại. Khuôn mặt hắn bất giác căng thẳng, như thể nhẫn nhịn một điều gì đó, từng bước một hướng về chiếc giường khắc hoa lớn kia. Vén mạn giường lên, bên trong cũng không có người ngày đêm thương nhớ, đôi mắt sẫm tối chợt thanh tỉnh, lóe lên tia sáng mất mát nào đó không nói nên lời.

An Quốc ngã lên giường, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt. Kể từ lần nhìn thoáng qua Ngân Bình ở Du Phủ, đến nay đã mấy ngày rồi hắn vẫn chưa được gặp nàng, nỗi nhớ nhung ăn mòn tâm trí hắn từng chút một, hằng đêm cũng chưa từng có một giấc ngủ đầy.Trong cơn chiêm bao mộng mị, hắn nhìn thấy mình của kiếp trước,một An Quốc tàn nhẫn, vô tình , một An Quốc chìm sâu trong hắc ám, bất lực giẫy giụa với cái chết và sự phản bội.Bao lần giật mình, tỉnh dậy giữa đêm nhìn căn phòng vắng lạnh quen thuộc khiến lòng hắn run rẩy,khổ sở, nỗi cô đơn bao trùm khiến toàn thân hắn lạnh lẽo,càng như thế khát vọng có được Ngân Bình lại càng thêm mãnh liệt ...

Trong đầu ghi lại từng nét cười, vẻ nhăn mày của Ngân Bình,An Quốc nặng nề chìm vào giấc ngủ. Hai khắc sau, hắn bị một lạt tiếng bước chân đánh thức, đôi mắt đen sâu thẳm mở ra đầy tỉnh táo, không hề nhập nhèm ngái ngủ quan sát bên ngoài. Thấy bóng dáng Ngân Bình dẫn theo đoàn cung nữ đi vào, trái tim hắn như được hâm nóng, đập thình thịch tiếng sau lại lớn hơn tiếng trước. Bất quá, An Quốc hiểu đây không phải là lúc cho hắn ngẩn người, mạnh mẽ áp chế trái tim đang điên cuồng đập loạn, nhìn xung quanh phòng quả thực không có chỗ nào cho hắn ẩn thân.Tiếng bước chân càng lúc càng dần, An Quốc bất đất dĩ phải lách mình trốn dưới gầm giường lớn.

Ngân Bình bước vào lười biếng ngồi dựa xuống ghế trường kỷ, Xuân Mai mang đến cho công chúa một tách trà, sắc mặt tươi tắn, ánh mắt sáng rực nhìn Ngân Bình.

"Xuân Mai có chuyện gì sao?"Ngân Bình uống một ngụm trà, chậm rãi hỏi.

"Nô tì nghe nói Thiên tôn giáo lại bắt đầu hoạt động lại, có nhiều nhà dân bị giết nghe nói họ đang tìm ai đó, có nhiều quan thần dâng tấu đề nghị hoàng thượng phái quân áp chế, hoàng thượng đang căn nhắc tuyển người dẫn quân tiêu diệt? Công chúa nghĩ lần này hoàng thượng sẽ phái ai đi?" Xuân Mai hưng phấn, bát quái nói.

"Tám chính phần là An Quốc rồi trong triều còn ai thích hợp hơn hắn!" Ngân Bình bật cười giễu cợt, đôi mắt phượng xinh đẹp lại ánh lên tia sáng kỳ dị.

Thiên tôn giáo này ....Chẳng hiểu sao trong lòng lại có dự cảm bất hảo, là do nàng quá mẫm cảm chăng?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.