Lâm Tư Bạch hai mắt mở to, ngẩn người nhìn Ngân Bình, "Ngọc công tử" của hắn cư nhiên là nữ, mà còn là công chúa kim chi ngọc diệp, vì quá kinh ngạc mà hắn há miệng đóng miệng cả buổi trời cũng không nói được lời nào, lại nhìn về phía Lăng Hạo đứng bên cạnh nàng, hai mắt ẩn chứa uất nghẹn và căm hận không chỗ chút mà trở nên đỏ ngầu.
Lăng Hạo đối diện với tầm mắt hắn, đi xuống từng bước từng bước một đứng trước mặt Lâm Tư Bạch, Lăng Hạo cuối đầu xuống nhìn hắn chật vật quỳ dưới đất, nở nụ cười, có ý mỉa mai:
"Ta biết ngươi căm hận ta, nhưng xin lỗi nhé, trong mắt ta chưa bao giờ có ngươi!"
Những lời hống hách đó được nói ra bằng một giọng nói bình thản, càng khiến người ta cảm thấy xấu hổ và tức giận.
Lâm Tư Bạch:"Ta..."
Không đợi Lâm Tư Bạch nói, Lăng Hạo đã nâng tay đánh mạnh xuống lưng hắn, nghe tiếng "rắc rắc" rất nhỏ của xương sườn gãy, Lăng Hạo nhếch miệng ,hạ giọng nói chỉ đủ cho Lâm Tư Bạch nghe:
"Nhưng...ngươi không nên đánh chủ ý lên người con gái của ta"
Nụ cười lúc này của Lăng Hạo lại có vài phần tà ác khó nói thành lời.
Lâm Tư Bạch nằm trên mặt đất, mặt trắng bệch, đau đến mức không nói được..
Lăng Hạo thản nhiên nhấc chân đạp lên bàn tay của hắn xụi lơ dưới đất, dùng gót chân đè mạnh xuống, chà xát mấy cái, nghe Lâm Tư Bạch đau đớn rên rỉ một lúc, mới nâng chân lên.
"Mặc dù ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-tien-kiep/1856184/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.