Chương trước
Chương sau
Giữa trưa hôm sau, Ngân Bình mới đi vào nhà ăn, vì tối hôm qua ngủ không tròn giấc, tinh thần có chút mệt mỏi, cũng không để ý thấy thần sắc kỳ lạ của Lăng Hạo cùng vẻ mặt quỷ mị của An Quốc, Ngân Bình ung dung cầm đũa ăn cơm, động tác tự nhiên,cử chỉ ưu nhã...

Lăng Hạo từ tối hôm qua bắt được tên tiểu tặc trong lòng liền trầm trọng, nhất là cái tên Lâm Tư Bạch đáng ghét đó dám để ý Bình Nhi của hắn mà mưu sự chuyện này.

Còn An Quốc đêm qua cũng nhận được tình báo cùa thuộc hạ, những chuyện phát sinh trong phòng Lăng Hạo đều rõ mồm một,trong lòng có chút vui sướng khi người gặp họa bên cạnh đó cũng âm thầm căn nhắc cái tên Lâm Tư Bạch bị đoạn tay áo này...Nghĩ đến đây toàn thân hắn một trận không thoải mái đứng lên.

"Bình Nhi, ăn cái này!" Lúc này, Lăng Hạo lên tinh thần, đem chuyện bất khoái bỏ ra sau đầu, mỉm cười gắp một món ăn bỏ vào chén Ngân Bình, mà thấy vậy An Quốc không nói lời nào cũng vươn tay gắp một món ăn nhưng chưa bỏ vào chén Ngân Bình đã bị Lăng Hạo dùng đũa ngăn lại.

"Bình Nhi không ăn món này!"

Lăng Hạo và An Quốc từ hôm qua đánh nhau đã xác định xem nhau như tử địch, không thể chung sống hòa thuận được.

Một câu này của Lăng Hạo khiến An Quốc bất mãn nhăn mày, hắn tức giận liếc mắt nhìn Lăng Hạo, sau đó không để ý tiếp tục đè đũa xuống, ý đồ tiếp tục bỏ vào chén Ngân Bình.

Lăng Hạo thấy hắn khiêu khích, trong nội tâm tức giận, vừa vặn tìm lý do, lập tức duỗi đũa tiếp tục ngăn cản.

An Quốc thấy vậy lập tức chuyển hướng, cùng Lăng Hạo chính diện giao phong.Hừ! Hôm nay hắn phải dạy dỗ cái tên Lăng Hạo kiêu ngạo này!

Hai chiếc đũa đánh nhau, phát ra một tiếng động thanh thúy vô cùng, Lăng Hạo cùng An Quốc âm thầm vận dụng nội lực, tay không ngừng xuất chiêu.

Khẽ chuyển, một tấn công một phòng thủ, trong lúc đánh nhau, thủ pháp nhanh chóng, tiếng đánh nhau thanh thúy của hai đôi đũa càng lúc càng lớn, hơn nữa bọn họ đối mặt với nhau, trên bàn thì bất mãn so chiêu, dưới đáy bàn hai chân bọn họ cũng ra sức tranh đoạt.

Một bước không ngừng, chiêu với chiêu ép sát, trong lúc giao thủ, cái bàn bời vì không chịu nổi chấn động mà bắt đầu lay động mãnh liệt, bát đũa đầy bàn cũng run rẩy theo, món ăn loạn thành một mảnh, nước canh cuồn cuộn rơi vãi thắm ướt cả khăn bàn.

Một bữa cơm đang yên lành, trong khoảnh khắc lại biến thành chật vật, nàng còn chưa ăn no đâu :cry: , Ngân Bình nhìn hai người còn không ngừng tay, thậm chí còn có tư thế càng đánh càng mãnh liệt trước mắt, mặt đen thui, trên đầu mây đen cuồn giăng đày, sấm sét đùng đùng:

"Đủ rồi, đừng đánh nữa"

Giống như không nghĩ tới khiến mọi chuyện thành như vậy, Lăng Hạo cùng An Quốc buồn bực ngồi yên căm giận nhìn nhau.

"Bình Nhi"

"Ngân Bình"

Lúc này, bọn họ vừa mở miệng định giải thích, chính là Ngân Bình lúc này mạnh mẽ để chiếc đũa xuống, đứng lên xoay người ra ngoài.Nhớ đến đống bề bộn trong phòng mình chiều qua, thái dương Ngân Bình lại âm ỉ đau, hai người này căn bản không sống chung hòa bình được...

Ngân Bình phẫn nộ dời đi, lưu lại hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ.Trong lòng họ, một mảnh chán nản, hôm qua đã phạm sai lầm khiến Ngân Bình tức giận, hôm nay lại không khống chế được lại tái phạm...

Lăng Hạo nghĩ đến chuyện tối qua còn chưa nói với Ngân Bình, liền xoay người đuổi theo Nàng. An Quốc nhìn theo bóng lưng Lăng Hạo như có điều suy nghĩ, ánh mắt lóe lên cũng đứng dậy ly khai.

Lăng Hạo đuổi đến đã thấy Ngân Bình vào phòng mạnh mẽ đống cửa lại. Hắn do dự một chút liền hướng cửa sổ đang mở nhảy vào.

Ngân Bình nhìn kẻ hiên ngang nhảy vào phòng mình, tức giận quay lưng lại không thèm nhìn hắn.

Lăng Hạo thấy vậy bất đất dĩ thở dài một ngụm, tiến lên hai bước ôm chặt Ngân Bình vào lòng nhận lỗi:

"Ta biết là ta lỗ mãng! Bình Nhi đừng giận nữa được không!"

Ngân Bình "Hừ"một tiếng để mặc cho hắn ôm, quay đầu sang một bên không thèm để ý.

Lăng Hạo đem đầu chôn vào cổ Ngân Bình cọ cọ, nhẹ nhàng ngửi mùi hương lành lạnh dễ chịu trên người nàng, tâm tình có chút mạnh mẽ.

"Bình Nhi, Nàng vì tên An Quốc kia mà giận ta!" Hắn vừa cọ cọ vừa lên án, âm thầm ăn đậu hủ của nàng,mà giọng điệu lại có chút đáng thương, ủy khuất.

Ngân Bình nguyên bản tức giận, đang định đẩy cái đầu không an phận kia ra, nghe vậy động tác có chút ngừng lại, thở dài nói:"Huynh biết là không phải mà!"

"Tên An Quốc kia lúc nào cũng tìm cớ tiếp cận Bình Nhi, hôm qua còn...còn phi lễ với Bình Nhi...Trong lòng ta rất khó chịu,ta còn chưa giáo huấn hắn đâu" Của hắn âm thanh có chút khàn khàn, lộ ra một băng lãnh hương vị.

Ngân Bình mặt dịu lại, trong lòng có chút chua xót, có chút ngọt ngào, A Hạo là vì An Quốc khi dễ nàng mà sinh khí, đã vậy mà nàng còn không hiểu cho tâm trạng của hắn..Khe khẽ thở ra, Ngân Bình xoay người lại, ôm chặt lấy hông A Hạo, đầu dựa vào lồng ngực vừa vững chãi vừa ám áp của hắn, dịu dàng nói:

"Ta không quan tâm tới An Quốc..A Hạo đừng khó chịu, trong lòng ta A Hạo là tốt nhất.."

Lăng Hạo nghe được lời nàng, khóe môi lặng lẽ cong lên, siết tay ôm nàng càng thêm chặt, tham lam hưởng thụ hương hoa anh đào thơm ngát,mơ hồ nói:

"Nếu đã như vậy Bình Nhi nên tránh xa tên An Quốc đó ra một chút...Ta chỉ sợ tên giảo hoạt đó lừa Bình Nhi..ta..ta liền chỉ còn một mình!" Nói xong, âm thanh thấp xuống, có phần thất lạc, tịch mịch...

Hắn chính là chán ghét bảo bối của hắn bị người ta nhòm ngó,Lăng Hạo trong lòng có cảm giác nguy cơ nhất là tên An Quốc kia với Bình Nhi tựa hồ rất quen thuộc,cảm giác mơ hồ này khiến hắn khó chịu nóng nảy, giống như một con thú dữ bị xâm phạm lãnh thổ lúc nào cũng có thể nhào ra cắn trả.

"Ta và An Quốc không có gì!" Ngân Bình ngẩng đầu nhìn hắn nghiêm túc nói:

"A Hạo đừng miên man suy nghĩ!"

Lăng Hạo nghe vậy trong lòng cao hứng, nhìn vào đôi mắt phương long lanh đang phản chiếu ảnh ngược của mình, cảm giác thỏa mãn vui sướng len lỏi trong tim, cuối đầu hôn lên đôi môi đỏ mộng duyên dáng của nàng, dùng toàn lực đòi lấy ngọt ngào trong miệng nàng.

Nụ hôn kết thúc, Ngân Bình mềm nhũn dựa vào lòng Lăng Hạo, Lăng Hạo yêu thương khẽ hôn lên trán nàng, lúc này hắn mới chợt nhớ đến chính sự, chậm rãi kể cho Ngân Bình nghe chuyện tên tiểu tặc tối qua, Ngân Bình yên tĩnh lắng nghe, khẽ nhíu mày, biểu cảm trầm trọng Lâm Tư Bạch này chính là tự tìm chết đừng trách sao nàng ra tay độc ác!!! Ngân Bình cũng kể cho Lăng Hạo nghe về giấc mơ tối qua của nàng, cùng sự tồn tại của ma nữ Kiều Nhi trong phòng..Hai người dựa sát vào nhau,âm thầm bàn bạc kế hoạch tiếp theo,hai bóng dáng kề cận,chia sẻ hơi ấm cho nhau, bầu không khí thật ấm áp mà hạnh phúc.

Lúc này, một bóng đen đang đứng ngoài cửa sổ nhìn vào, biểu tình âm lãnh đến cực điểm, ánh mắt sắc bén như đao bắn về phía Lăng Hạo bên trong, tựa như có thâm thù huyết hải gì với hắn...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.