Quảng An vương tuy là trở về lông tóc không bị thương, lại tuyên bố với bên ngoài sau khi mình ngã xuống vách núi thì quên đi mất mình họ gì tên gì, nếu không phải được thủ hạ của phủ Thái tử phát hiện ra, nói chung hôm nay cũng không về được, hai ba câu liền giải thích thông suốt cho lần mất tích kỳ quái lần này của mình. Nếu người khác hỏi tại sao lại ngã xuống vách núi thì cũng hoàn toàn không biết, quên mất rồi.
Từ bên ngoài xem ra, việc này của Quảng An vương có chút mơ hồ, nhưng người biết chuyện lại hiểu rõ, đây là ván cờ mà Quảng An vương và Hoàng thượng cùng nhau bày ra, chỉ có điều là không hoàn thành mà thôi. Không chỉ có không hoàn thành mà còn phản tác dụng, đã ép Thái tử lấy ra di thư của tiên hậu, lại phá hủy cục diện đối chọi gay gắt giữa phe Quảng An vương và phe Thái tử, khiến hôn sự của Khương gia và Lý Tương cũng trở thành một nước cờ phế.
Lý Tương vốn là muốn dẫn Quảng An vương về Lũng Hữu, lại trước khi đi nhận được thư mời gặp mặt bí mật. Nhìn tờ giấy bệ vệ nằm trên chăn của hắn, Lý Tương chẳng những không cảm thấy tức giận sợ hãi, ngược lại còn nhếch khóe miệng lên. Hắn ngược lại muốn xem xem, người có thể tùy ý lẻn vào trong phòng hắn rốt cuộc là ai! Phải biết rằng, phủ đệ ở tạm của hắn tại Kinh thành mặc dù không phòng vệ nghiêm ngặt như ở Lũng Hữu, nhưng tuyệt đối nhân thủ cũng không đơn giản như tòa phủ đệ này nhìn từ bên ngoài.
Trong một gian phòng trang nhã ở Phi Lai lâu, Lý Tương ngồi quỳ chân trước bàn trà, chậm rãi rót cho mình một chén trà, hơi nóng nhẹ nhàng lồng lên trên mặt hắn ta, làm nổi bật lên mỹ mạo càng ngày càng tinh xảo của hắn ta, so với thiếu niên mười bốn mười lăm bình thường thì còn muốn tinh khôn hơn, nhưng hắn ta mới mở miệng liền có chút hương vị của người lớn nói chuyện.
"Lục tướng quả thật không đơn giản."
Lục Nhiên tùy ý cười cười: "Như nhau như nhau." Người thiếu niên trước mắt này tuổi vừa mới mười lăm, lại giống như thành tinh, nói chuyện với Lý Tương chi bằng xem hắn ta như người trưởng thành mà đối đãi.
Ánh mắt Lý Tương sắc bén, nhìn thẳng vào Lục Nhiên: "Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, Lục tướng là vì chuyện gì?"
Lục Nhiên khẽ nhấp một miếng trà, nước trà này thơm ngát bốn phía, hắn hài lòng nửa híp mắt nói: "Thế tử chớ nóng vội. Vả lại không phải Thế tử rõ ràng trong lòng sao?" Nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, Lục Nhiên đột nhiên nghiêm nghị, gần như gằn từng chữ một nói: "Mời Thế tử chủ động nói ra lời giải trừ hôn ước." Trên mặt hắn đều là thần sắc chân thật đáng tin, lời nói cũng âm vang có lực, rơi xuống đất.
Lý Tương lộ ra vẻ mặt "Quả nhiên là thế", lại khoanh tay: "Tại sao ta phải làm như thế? Cưới một tức phụ xinh đẹp trở về, lại cho ngươi thêm ấm ức, cớ sao mà không làm?"
Lục Nhiên nhếch môi khẽ cười: "Nhưng Thế tử không phải đã đang làm rồi sao?" Đưa quân lương và áo bông cho quân của Khương gia, nhìn như là đang xây đắp chuyện tốt hai họ, nhưng với tâm tư đầu óc của Lý Tương, sao lại không biết như vậy sẽ chỉ khiến Hoàng thượng sinh lòng lo lắng chứ.
Thấy sắc mặt Lý Tương hơi ngưng lại, Lục Nhiên nói tiếp: "Theo ta thấy, Thế tử cũng không muốn quấy vũng nước đục này ở Kinh thành, chẳng qua là rơi vào đường cùng nên làm một quân cờ tiện tay mà thôi. Nếu quả thật kết thân với Khương gia, sợ là cuối cùng chạy không thoát khỏi vận mệnh của quân cờ."
Lý Tương có chút mang theo kinh ngạc, lập tức xùy nói: "Ngươi không phải là ta, làm sao biết được khát vọng của ta cỡ nào? Làm quân cờ ở Kinh thành, nếu làm tốt thì vẫn sẽ có khả năng đảo khách thành chủ."
Lục Nhiên học theo động tác khoanh tay vừa rồi của Lý Tương, phong thái thoải mái nói: "Vừa rồi ta không biết, nhưng hiện tại khẳng định rồi." Một cái chớp mắt kinh ngạc kia của Lý Tương không tránh được ánh mắt hắn, đây là phản ứng sau khi bị người ta đoán trúng tâm tư.
Lông mày của Lý Tương dựng lên, trách mắng: "Ngươi lừa ta!"
Lục Nhiên đẩy nước trà đã rót xong về phía Lý Tương: "Thế tử đợi một chút, đừng sốt ruột, đạo lý binh bất yếm trá* chắc hẳn Thế tử nghe từ nhỏ đến lớn, Lục mỗ có chỗ mạo phạm, còn xin Thế tử tha thứ một hai." (*: Trong quyển "Nghệ thuật chiến trận" Tôn Tử đã từng khẳng định rằng "Binh bất yếm trá" (nghĩa là khi dùng binh việc dối trá quân địch là buộc phải làm để đem lại lợi thế, để nhằm giành lấy chiến thắng) là phần tất yếu của nhà binh khi ra trận.)
Thấy dáng vẻ hắn lễ độ lại khiêm tốn như vậy, lửa giận của Lý Tương lập tức tắt đi hơn phân nửa: "Không sai, ta quả thực chỉ muốn sống thật tốt ở Lũng Hữu. Nhưng chủ động hủy hôn ước sẽ khiến Hoàng thượng không vui, sẽ còn đắc tội Khương gia, thật sự là được không bằng mất."
Lục Nhiên khẽ lắc đầu: "Thế tử không cần phải lo lắng những chuyện này, một là, Hoàng thượng hẳn là cũng xem hôn sự này là một nước cờ phế rồi, chỉ là bị vướng bởi long uy không thể thu hồi mệnh lệnh đã ban ra mà thôi, Thế tử chủ động cho ông ta bậc thang bước xuống, Hoàng thượng nói không chừng sẽ còn ở trong lòng khen Thế tử hiểu lí lẽ đấy. Chỉ là ông ta không muốn lý do Thế tử hủy bỏ hôn ước là muốn rời xa Kinh thành thị phi, hoặc là sợ bị Hoàng thượng nghi ngờ, bởi vậy, lý do Thế tử nói ra nên cẩn thận tránh hai điểm này, ví dụ như bát tự không hợp, hoặc là lòng Thế tử đã có người rồi cũng không phải là không thể."
Lý Tương suy nghĩ cảm thấy có chút đạo lý, lập tức lại kinh ngạc Lục Nhiên biết phỏng đoán lòng người như vậy: "Khương gia thì sao? Hủy bỏ hôn ước rốt cuộc có hại cho thanh danh của Khương nhị cô nương."
Lý Tương thật ra vốn dĩ có mấy phần lương thiện, vào thời khắc này còn nghĩ đến thanh danh của Văn Chiêu.
Lúc Lục Nhiên lại một lần nữa nhìn về phía Lý Tương, ánh mắt vi diệu chân thành tha thiết hơn một chút: "Khương gia càng không cần lo lắng, trong lòng bọn họ vô cùng không muốn gả nàng ấy đến Lũng Hữu. Chỉ cần lúc Thế tử bịa lý do thoáng chú ý một chút là được."
Lý Tương gật gật đầu, thấy rõ sự biến hóa vi diệu trong ánh mắt Lục Nhiên, hạ cằm xuống khẽ nói: "Bổn Thế tử chỉ là đang giúp mình thôi, nếu như chuyện hủy bỏ hôn ước có lợi ích gì với ngươi thì chẳng qua là nhân tiện mà thôi."
Lục Nhiên cười, lại đứng dậy hơi sửa sang áo bào, trịnh trọng khẽ khom người: "Lục mỗ ở đây cảm ơn Thế tử." Cảm ơn Thế tử có thể giúp hắn sớm ngày cưới được tức phụ.
Khương gia quyết định làm lễ cập kê của Văn Chiêu vào tháng ba, thời điểm đã không xa, bởi vậy hiện tại liền bắt đầu chuẩn bị rồi.
Cô nương khác ở tuổi này sớm đã có nhà ở trong sáng ngoài tối dòm ngó rồi, nếu là dòng dõi cao một chút, cô nương gia lại xinh đẹp hơn một chút, người đi cầu thân đã sớm đạp đổ cửa rồi, nhưng Văn Chiêu không giống, nàng có mang theo hôn ước, bởi vậy tuổi như vậy vẫn là "không người hỏi thăm". Ngược lại là Thính Lan, chỉ nhỏ hơn nàng mấy tháng, hiện tại cũng lớn thành dáng vẻ đại cô nương rồi, có rất nhiều nhà đều đang ngo ngoe muốn động.
Trong đó có Vương gia, phu gia kiếp trước của Thính Lan. Người mà trong lòng Vương Sùng vẫn luôn vừa ý chính là cô nương này, bất đắc dĩ lúc trước bởi vì lời đồn "hủy dung", mẫu thân của hắn liền dời mục tiêu, sau đó đính hôn với cô nương Uy Viễn hầu gia. Nhưng cô nương kia số mệnh không tốt, lúc nữ giả nam trang đi ra ngoài chơi chết thảm dưới vó ngựa của Quốc cữu gia.
Lúc thỉnh thoảng nghĩ đến, Vương Sùng còn thở dài một tiếng, mặc dù hắn đối với cô nương kia không có cảm giác đặc biệt gì, thậm chí lúc cùng với nàng ta cười đùa sẽ còn vì nhìn thấy Thính Lan mà thất thần. Nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, cô nương này cao thượng hơn hắn nhiều. Nếu như hắn nhìn thấy đứa trẻ trước móng ngựa, chắc là sẽ tiếc mạng mình hơn nàng ta một chút.
Bây giờ hôn sự không còn, lúc hắn đến Khương gia cầu thân trong lòng vẫn có mấy phần xấu hổ.
Một là vì Thính Lan vì lời đồn hủy dung mà bị mẫu thân từ bỏ, hai là vị hôn thê trước vì anh dũng cứu người mà hồn lên thiên cung.
Văn Chiêu đi ra từ phòng của Tần thị, trên tay nâng một cái hộp. Trong cái hộp này đều là một vài tinh thạch châu báu quý hiếm, vẫn chưa đánh thành trang sức, có thể tùy ý lấy ra đều là thứ đáng giá ngàn vàng, trong đó không thiếu đồ hiếm có như đá mắt mèo, đá lam thủy, trân châu nam hải. Những thứ này chính là thứ mà ở Quốc công phủ cũng không phải tùy tiện liền có thể lấy ra, Văn Chiêu từ chối vài lần, Tần thị lại thái độ cương quyết muốn nàng nhận lấy.
Trước mặt gặp gỡ nhị ca đỡ Tô Mục Uyển đi tản bộ, Văn Chiêu lên tiếng chào hỏi.
Tô Mục Uyển đã lộ bụng rồi, nhị gia càng ngày càng cẩn thận, sợ nàng ấy động thai, ăn uống ngày thường cũng cẩn thận kiểm tra từng lần từng lần một, không có một chút sai sót nào. Nhắc tới con cái Khương gia bọn họ dường như đều là sống tình cảm, đại ca đối với đại tẩu, nhị ca đối với nhị tẩu đều là yêu thương quan tâm giống nhau như đúc. Ngược lại là tam tẩu còn không biết phải đi đâu tìm, tam ca ở bên kia không có một chút manh mối nào, chưa từng thấy hắn đỏ mặt với cô nương nào, hoặc là nói thêm một hai lời.
Lễ cập kê của Văn Chiêu còn chưa tới, một tin tức truyền đến Khương phủ khiến cho người ta trợn mắt há mồm.
Quảng An vương Thế tử lại tự mình đề nghị với Hoàng thượng hủy bỏ hôn ước với Khương gia!
Lúc trước khi ban hôn là do Thanh Nguyên thiên sư cho rằng bát tự của hai người hợp nhau, bút lớn vừa vung lên chính là một mối "lương duyên trời ban". Sau khi Thiên sư xảy ra chuyện, hình tượng trong lòng mọi người tự nhiên biến thành kẻ xấu có mưu đồ. Lý Tương không yên lòng, tìm người xem bát tự lại lần nữa, lần này kết quả lại là không hợp ngoài dự đoán, nghe nói nhân duyên này mang theo sát khí, nhẹ nhìn khiến hai người người yếu nhiều bệnh, nặng thì dòng dõi không yên.
Lý Tương lau nước mắt nói, hắn cũng không muốn phụ lòng Khương gia, nhưng chuyện bát tự không hợp này hắn thật sự không làm gì được, phụ vương chỉ có một nhi tử độc nhất là hắn, nếu còn xảy ra sai lầm gì nữa thì chính là có lỗi với liệt tổ liệt tông.
Hoàng thượng liên tục thở dài, lệnh cho Khâm thiên giám xác minh lại một lần, sau khi xác định bát tự không hợp, Hoàng thượng liền hạ một đạo thánh chỉ, hối hận không nên dễ dàng tin tà đạo, do đó cứu vãn sai lầm, hủy bỏ hôn ước của hai người.
Bất tự này rốt cuộc có hợp hay không không ai biết được, nhưng cái trò vui bát tự này đúng là lấy cớ không tệ, kết quả là Hoàng thượng và Lý Tương hai người ngầm hiểu lẫn nhau diễn xong một tuồng kịch.
Lúc Khương nhị gia tiếp thánh chỉ, trong lòng giống như nở hoa, hôn ước vứt đi quấn Chiêu Chiêu một năm nay cuối cùng cũng bị hủy rồi.
Cũng không qua mấy ngày, sắc mặt Khương nhị gia liền trầm xuống.
Loại lý do bát tự không hợp này vốn là không tạo ra ảnh hưởng tiêu cực gì đối với thanh danh của Văn Chiêu, nhưng bên ngoài dường như đã cảm thấy cô nương từng có một lần hôn ước giống như hàng hóa mất giá, những nhà ban đầu không đủ tư cách, hiện tại cũng dám bệ vệ tới cửa cầu thân, trên mặt còn mang theo một chút cao ngạo không dễ nhận ra, giống như bọn họ nguyện ý chấp nhận Văn Chiêu thì Khương gia nên mang ơn.
Hàng hóa giảm giá trong cửa hàng luôn bán được rất tốt, từ sau khi hôn ước của Văn Chiêu và Lý Tương bị Hoàng thượng hủy bỏ, người đến đây cầu thân thật sự là đạp đổ cửa Khương gia. So sánh ra, người đến cầu hôn Thính Lan liền ít đến mức không thể nhìn nữa.
Nhưng người tới càng nhiều, Khương nhị gia càng tức giận, vốn dĩ còn có thể ngoài cười trong không cười mà đuổi người đi, về sau ngay cả dáng vẻ trên mặt cũng không giả vờ được nữa, mắng đuổi người ta đi. Chuyện này còn không bằng ít người đến một chút, để cho người ta thanh tịnh.
Văn Chiêu đối với mấy chuyện này vẫn luôn chẳng quan tâm, bản thân ở trong khuê phòng luyện chữ đọc sách, quên cả trời đất.
Tâm tình đang tốt ngâm nga hát lên, liền thấy tam ca đẩy màn cửa đi tới, Văn Chiêu dừng bút lại, thẳng người lên hỏi hắn: "Tam ca, chuyện gì vậy?"
Sắc mặt tam ca có vẻ có chút vi diệu, ho nhẹ một tiếng mở miệng: "Lục Nhiên tới rồi."
Hai mắt Văn Chiêu sáng lên: "Thật sao?" Lập tức còn không đợi Khương Văn Dập gật đầu liền chạy ra ngoài, bước chân kia hân hoan tự do giống như con chim nhỏ xuất lồng. 1
Khương Văn Dập nhìn bóng lưng Văn Chiêu, bất đắc dĩ cười lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]