"Người trẻ tuổi nhà ngươi, lại bắt nát lão gì khọm ta đấy." Lão lang trung nhếch miệng, đi về phía giường.
Lão lang trung quơ quơ tay trước hai mắt mở to của Văn Chiêu, trầm ngâm nói: "Phu nhân nhà ngươi hơi thất tâm... chậc chậc, quả nhiên là lắm tai nạn." Trong mắt của ông tràn đầy sự tiếc hận.
Dáng vẻ này của Văn Chiêu đã hơn một ngày, Lục Nhiên càng ngày càng cảm thấy không thích hợp, lúc này mới mời lang trung kia tới. Lang trung này cũng thật sự có mấy phần bản lĩnh, mỗi lần chưa tới thời gian một chén trà đã có thể kết luận chứng bệnh.
"Thất tâm? Trị thế nào?"
Lão lang trung này cũng là lần đầu tiên nhìn thấy phu thê vui tai vui mắt như thế, nếu như người trên giường cứ như vậy mà hương tiêu ngọc vẫn thì ông cũng sẽ có chút không đành lòng.
"Đây là tâm bệnh, không có thuốc chữa. Ôi, ngươi nghĩ cách kích thích nàng ấy một chút đi, nếu thời gian dài thì sợ là sẽ luôn như vậy..."
Luôn như vậy...
Giống như một người chết sống lại.
Lão lang trung thấy dáng vẻ nam tử trước mắt này thất hồn lạc phách, lại thở dài một tiếng, phất tay một cái nói: "Đừng tiễn lão già này, ở bên cạnh phu nhân của ngươi nhiều một chút đi..." Nói xong liền lắc đầu rời đi.
Lục Nhiên vẫn đứng đó một lúc mới nhẹ nhàng ngồi bên giường Văn Chiêu.
Nàng vẫn nhìn thẳng lên xà nhà, giống như không nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi của hắn và lang trung.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-tien-dinh/3032483/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.