🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đông Đông nắm tay tôi: “Cẩm Nhi, em làm sao vậy?”. Tôi run run cắn răng nói dối: “Đột… đột nhiên hơi buồn ngủ. Anh làm việc đi, em muốn ngủ một lát”.



Tôi vẫn luôn hiếu kỳ rằng, anh đã yêu người con gái ấy như thế, sao ban đầu lại đến bên tôi.



Đông Đông rời đi, bảo mẫu nhẹ nhàng cài then cửa. Tôi nằm nhoài ra giường, đầu óc rối như tơ vò. Những hình ảnh hiện lên, lúc là tiếng cười đùa của chúng tôi khi còn ở căn trọ cũ nát ven sông, lúc là khuôn mặt của những người trong gia đình anh ấy, lúc là cơ thể đẫm máu và đôi chân bị xe hơi cán ngang qua. Rất đau, đau tới nỗi không thể rơi được một giọt nước mắt nào.



Tôi vẫn luôn giữ ý định sinh con cho anh xong tôi sẽ để đứa bé ở lại đây một mình rời đi, khi con tôi sống ở đây chắc hẳn sẽ tốt hơn khi ở cùng người mẹ đến cái tên còn phải nhờ Đông Đông đặt cho.



Bảo mẫu rón rén đẩy cửa bước vào, khe khẽ gọi: “Cô chủ, cô ổn không?"



"Có chuyện gì không dì?"



Bảo mẫu bước tới: "Cô Cẩm Mộng cho người tới mời cô chủ cùng dùng bữa."



Tôi dùng ánh mắt kiên định nhìn về phía cửa phòng: "Tôi không đi, cứ nói tôi mệt."



Gần đây ả Cẩm Mộng đó cứ tỏ vẻ thân thiện tốt tính với tôi. Hại tôi ngồi xe lăn sắp trở thành tàn phế suốt đời rồi thấy có lỗi à? Đối tốt để chuộc lại lỗi lầm sao? Giận không thể xé toạc cái miệng ăn

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-nguoi-thua-ke/2438471/chuong-5.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Nhân Duyên Người Thừa Kế
Chương 5: Tại sao anh chẳng nói điều gì..
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.