Chương trước
Chương sau
An Nhi cười khúc khích vui mừng đánh thức niềm vui mãnh liệt trong lòng Đông Đông, nhân lúc hai bố con họ đang trao mắt ánh mắt vui vẻ tôi lập tức xô mạnh hắn ra, phóng chân thật lẹ.

Từ khi sinh ra đến giờ, lần đầu tiên thấy con đường hai bên mọi thứ đều thấy giống hệt nhau, không có gì khác biệt. Vì lần đầu thấy, vì nơi đây thiết kế như vậy, hay là vì tôi say?

Tìm mãi không thấy phòng trống tôi thực sự có chút buồn bực. Bây giờ đi ngược về đường cũ không khó, nhưng nếu lại gặp phải bố con Đông Đông - Đông An Nhi thì không hay cho lắm. Thôi ráng đi thêm vài bước tìm phòng trống mà qua một đêm, sớm ngày mai tính sau.

Tối nay thời tiết vô cùng lạnh lẽo, chắc do chiếc váy tôi mặc hôm nay hơi mỏng, chân trước đá chân sau tay đẩy mạnh vào một cánh cửa, cắm đầu lao thẳng vào trong phòng.

Chỉnh đốn lại tư thế của mình, đảo mắt nhìn kỹ chung quanh, với tay mở đèn lên định bụng tìm vị trí giường ngủ mà lao lên đánh một giấc.

Nào ngờ trên chiếc giường tôi định nằm lên đó lại có một đôi nam nữ đang diễn trò toát mồ hôi với mồ hôi với nhau. Ây da, không tỉnh táo đi ngay vào cái nơi thế này, thực sự xấu hổ chết đi được.

Người đàn ông đó quay lưng về phía tôi nên tôi không nhìn rõ mặt. Cơ thể của bọn họ đang vùi vào nhau, sự xuất hiện của tôi đã khiến họ có chút hoảng hốt.

Tôi mỉm cười thân thiện để trấn an họ. Cô gái kia trừng mắt nhìn tôi, khiến tôi cảm thấy ngại ngùng. Vì hai người họ đang ôm ôm ấp ấp mà tôi lại chen ngang, chưa xé xác tôi ra là may rồi. Người đàn ông cũng từ từ quay lại, sự khác thường hiện ngay lên mặt hắn.

Cách nhau gần chục bước chân, ánh mắt đó khiến tôi có cảm giác nóng nực, ngọn lửa trong tôi như muốn thiêu đốt căn phòng này.

Một số chuyện đã nhiều năm nay cố ý quên đi, lúc này lại lũ lượt tràn về. Hai hàng lông mày hắn ta nhíu chặt lại, nhìn chằm chằm vào tôi, hồi lâu mới nói: “Chiêu Lang.."

Tôi cụp mắt xuống, nghiêm túc nói: “Còn tưởng ai xa lạ, hoá ra là anh. Cái tên Chiêu Lang đó tốt nhất anh nên cho nó trôi vào dĩ vãng đi là được rồi đó."

Hắn ta im lặng, còn người con gái trong lòng run lên.

Tôi thật sự muốn xé nát mặt hắn ra. Nhưng lúc trước thầy tôi có nhắc nhở việc gia đình hắn ta cư xử với gia đình thầy không tồi, không thể vì ân oán của riêng tôi mà quên lời thầy được. Suy nghĩ hồi lâu tôi thay đổi sắc mặt lạnh lùng kia trở về bình thường.

Hắn thở dài: “Chiêu Lang, em tránh mặt anh nhiều năm như vậy, khó khăn lắm anh mới được gặp lại em, em vẫn còn hận anh ư?" Lời lẽ hết sức chân thành, dường như rời xa tôi là hối tiếc của hắn, thực khiến cho người ta cảm động.

...

Nhiều năm trước lúc tôi còn đang học ở Cao Lãnh Đường, có một buổi tối nọ đang một đi dạo gần trường vô tình va phải tên sở khanh Khải Ly, từ lúc đó tôi mới biết thế nào là tiếng sét ái tình.

Nói là sở khanh vì tức giận, nhưng thật tâm thì trông hắn có vẻ bề ngoài không hề thua kém gì Đông Đông.

Bởi vì duyên cớ va phải nhau, tuổi mới lớn cũng chẳng để ý nhiều, chúng tôi trao đổi số điện thoại với nhau. Xui cái tôi chỉ được sử dụng điện thoại khi trở về thăm nhà, đến trường thì ngược lại.

Từ đó về sau, Khải Ly ngày ngày tới trường mong ngóng tôi, còn tôi phải vất vả tìm đủ cách tránh ánh nhìn của thầy với các tiền bối, sau đó lại trèo tường ra bên ngoài đi thưởng trà với hắn.

Hắn nói chỉ khi gặp tôi hắn mới có thể lấy lại tinh thần. Vì hắn bị người cha Khải Trạch của mình ép cưới với con gái của một tập đoàn có tiếng, hôn nhân thương mại để củng cố thêm sức mạnh cổ phiếu cho tập đoàn cả hai bên. Dù chết hắn cũng không chịu sự sắp đặt đó, ba bốn lần hắn đập đầu vào tường, không thành lại bắt đầu tuyệt thực rồi treo cổ... nói chung lần nào hắn cũng được cứu kịp.

Khi đó tôi đang phải sống với vai trò Chiêu Lang cậu học sinh bé tuổi nhất của Cao Lãnh Đường, nên chẳng thể giúp đỡ gì cho hắn.

Hắn ngày cũng buồn mà đêm cũng buồn.

Tôi thấy thế thì không nhẫn nại được, tức giận, nói: “Tôi thực sự không hiểu nổi, thanh niên trai tráng bây giờ sao lại yếu đuối như thế nhỉ."

Cứ như thế quan hệ của hai người chúng tôi ngày ngày trôi qua đến tới cảnh giới bàn luận chuyện hôn nhân.

Mấy ngày liền sau đó không gặp Khải Ly. Trước đó hầu như ngày nào hắn cũng đến với tôi, lần này lại mất tăm mất tích.

Thành thật mà nói, mấy ngày không gặp tôi rất nhớ anh ta.

Không lâu sau hắn cũng chịu đến thăm tôi, hai chúng tôi cùng nhau đi dạo gần trường.

Tôi tỉ mỉ dịu dàng, lo lắng hỏi Khải Ly: “Có phải mấy ngày qua anh xảy ra chuyện gì không? Trước đây ngày ngày anh đến tìm em, chúng ta bên nhau như hình với bóng cơ mà”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.