Chương trước
Chương sau
Tôi chống cắm nhìn anh ta hồi lâu, khẽ nhếch mép nói: “Tôi thật sự không hiểu anh, rõ ràng lúc thế này, lúc lại thế kia, giờ lại tự tiện tới đây còn ra lệnh cho tôi.."

Là khách mà con ngang tàn như vậy tôi cũng chẳng cần giữ thể diện của người làm chủ, nhưng anh ta nghe xong chỉ cười đáp: “Nếu như cái gì nó cũng được phép đi theo đúng quỹ đạo con người đề ra, thì chúng ta sẽ không bao giờ có thể cảm hết được cái gì gọi là đau thương, tiếc nuối, nhung nhớ xót xa. Cứ bình yên mãi thì đâu còn gọi là cuộc sống."

Tôi nửa cười nửa không, nói: “Thật là nhảm nhí, nếu thực sự như lời anh nói, tôi vẫn sẽ chọn bình yên theo cách riêng của mình."

Tôi nghĩ một lát, thận trọng nói thêm: “Mà thôi, tôi phải làm việc của mình rồi, anh muốn làm gì thì làm, đừng quấy rầy tôi."

Còn chưa nói xong, tôi đã bị Đông Đông kéo vào lòng: “Quấy rầy à, khó khăn lắm mới tìm lại được, em nghĩ anh sẽ nghe lời em lúc này ư?"

An Nhi đặt tay lên bụng nằm dài trên chiếc ghế ngay bàn làm việc của tôi ngủ ngon lành.

Sự phát triển ở lần quay lại này của chúng tôi thật quá thần kỳ. Tôi và Đông Đông gặp lại nhau chưa tới ba ngày, chớp mắt, anh ta đã tỏ dáng vẻ ung dung như thể giữa chúng tôi chưa từng có chuyện gì xảy ra, thỉnh thoảng còn hỏi dò tôi mấy câu như “em đã trải qua bao nhiêu vui buồn rồi" hay là "có từng một lần vì kỉ niệm cũ với một ai đó mà rơi lệ không"...

Chẳng hiểu vì điều gì mà từ tận đáy lòng tôi bỗng thốt lên: “Khi sự giả dối lớn hơn cả sự có mặt của đối phương thì cũng không có lý do gì để tiếp tục nhắc lại hay nhớ nhung"

Anh ta lại ngây người ra. Khuôn mặt bộc lộ biểu cảm như bị chạm vào vết thương lòng.

Tôi nuốt nước miếng, im lặng rót thêm một tách trà đưa lên miệng thổi nhè nhẹ đánh trống lảng dù cho trà không có chút bốc khói nào.

Đông Đông nhìn tôi vẻ rất cổ quái, điềm nhiên nói: “Em vẫn là người duy nhất anh muốn ôm sau cả ngày dài mệt mỏi.".

||||| Truyện đề cử: Chứng Bệnh |||||

Tôi cười cười, cũng chẳng biết nói tiếp câu gì. Anh ta quay người đứng dậy đi về phía An Nhi, khẽ giọng thì thầm một câu: “Đó là bí mật suốt nhiều qua nhiều người dẫu muốn khám phá hoài mà cũng chẳng thể khiến anh nói ra."

Vốn là lời anh ta độc thoại, nhưng cũng đã lọt vào tai tôi, bỗng dưng cũng thấy mủi lòng.

...

Không những đến văn phòng của tôi một cách tự nhiên. Đông Đông còn vui vẻ thoải mái dọn đến biệt phủ của bố mẹ tôi, còn bắt người làm nhà tôi dọn dẹp lại căn phòng sát bên phòng tôi để bố con anh ta ở cho tiện quan tâm chăm sóc tôi.

Đông Đông đến ở nhà tôi thấm thoát cũng hơn ba tuần, anh ta chẳng nói qua nhiều lời với tôi, mỗi sáng tranh thủ dậy sớm chuẩn bị điểm tâm cho tôi với tiểu công chúa xong lại đến công ty anh ta.

Gần đây tập đoàn Đông Thị có vẻ rất nhiều việc, nghe bảo mẫu ở nhà nói Đông Đông thường trở về nhà rất khuya. Mặc dù bận rộn là thế nhưng mỗi tối trước khi vào phòng mình, anh ta khẽ mở cửa phòng tôi dòm vào rồi mới âm thầm trở về phòng mình.

Ngày mới lại đến, hôm nay không thấy Đông Đông đi làm, chỉ thấy một thanh niên tên là Quang tới tìm, anh ta đem theo một số tập hồ sơ đến cho Đông Đông xử lý, sau đó lại đem đi rồi chiều lại đem đến một số giấy tờ mới cho Đông Đông xử lý.

Nghe nói thanh niên Quang này chính là thư ký lâu năm của Đông Đông, làm việc hết sức tận tụy.

Một tuần như thế trôi qua, ban ngày Đông Đông dành thời gian đóng cửa ở trong phòng xử lý công việc. Buổi tối sẽ tới kéo tôi đi tản bộ, sau đó về tắm rửa ăn cơm xong lại cùng nhau thưởng trà ngoài vườn hoa.

Có lần Đông Đông qua phòng tìm tôi chơi vài ván cờ. Tôi ngáp ngắn thở dài, bị anh ta làm phiền mà chẳng hiểu sao tôi chẳng phản kháng lại, đều răm rắp chiều theo, thi thoảng còn ngủ gục, đến cuối cùng chịu không nổi nằm dài ra bàn ngủ ngáy o o. Đông Đông chống cằm ngắm tôi ngủ đã đời cũng ngủ quên lúc nào không hay.

Sáng hôm sau thư ký Quang đến giao giấy tờ cho Đông Đông đến phòng không tìm thấy anh ta, cùng lúc đó bảo mẫu mở cửa phòng gọi tôi thức giấc, nhìn thấy cảnh tượng tôi đang nằm gọn trong lòng Đông Đông, còn anh ta vất vả gục đầu trên vai tôi, hai người họ không tránh khỏi có chút ngượng.

Hai người họ lại được dịp buôn chuyện với nhau.

Mười ngày liền Đông Đông không đến công ty, Cẩm Mộng đến biệt phủ tìm anh ta. Người làm nhà tôi không ai cho cô ta vào, tiếc là không thấy được cảnh cô ta náo loạn trước cổng.

Tránh gây kinh động tới bố mẹ tôi, Đông Đông cho phép cô ta vào gặp anh ấy nói chuyện. Đúng lúc tôi từ hầm rượu đi lên phòng mình, gặp cô ta áo quần lộng lẫy sang trọng, nhưng nét mặt, hành vi thì chẳng ra sao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.