Vừa thư thả quay vào bên trong phòng, lập tức bên ngoài trời liền đổ mưa. Đặt tách trà lên trên chiếc bàn bên cạnh, định bụng lên giường ngủ tiếp.
Vừa mới nằm xuống giuòng thì nghe ngoài cửa phòng có tiếng bước chân.
Cửa phòng tôi mở ra, hình dáng Đông Đông hiện rõ bên khung cửa, buồn bã nói: “Hôm nay trời đổ thích hợp để ba người chúng ta ở chung một phòng bên nhau rồi.’’
Khóe miệng Đông Đông ẩn giấu nụ cười đầy gian xảo sau câu nói đó.
Lúc này, tiểu công chúa – đáng lẽ đang phải cắp sách tới trường lại từ sau Đông Đông ló mặt ra, nhảy lên giường của tôi. Hôm nay con bé mặc một chiếc đầm xòe in hình hoa tuyết, lấp lánh ánh kim tuyến, cùng với khuôn mặt xinh xinh trắng nõn hồng hào, tươi tắn. Tuy màu sắc sặc sỡ trên chiếc đầm làm cho tôi hoa cả mắt, nhưng sự đáng yêu của con bé khiến tôi phần nào vẫn chấp nhận được, không khó chịu, không khó chịu, con bé ôm chầm lấy cổ tôi, cất giọng non nớt nói: “Bố nói hôm nay dẫn chúng ta đi chơi, sao mẹ còn lười biếng nằm trên giường, mà không chịu dậy?”.
Tôi ngây người tròn xoe mắt, sao con bé nói chuyện như bà cụ non vậy chứ.
Cùng lúc đó Đông Đông tiện tay kéo tay tôi để toàn thân tôi ngồi dậy, chẳng biết anh ta vào phòng đồ của tôi từ lúc nào, lấy ra chiếc áo khoác hơi mỏng đưa cho tôi, nói: “May quá trời tạnh mưa rồi, chúng ta mau đi thôi kẻo trễ.’’
Tôi không biết Đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-nguoi-thua-ke/2438424/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.