Chương trước
Chương sau
Tôi nghĩ đi nghĩ lại, đắn đo tới lui, cho rằng nếu nói thẳng toẹt ra thân phận hay ý đồ của mình cực kỳ không ổn. Việc lần này muốn thuận buồm xuôi gió thì đành giấu thêm với nó vậy.

Định lợi dụng Yên Tử trong kế hoạch của tôi, lúc con bé tắm xong kêu nó mặc chiếc đầm dây quyến rũ đi ngang phòng Tống Nguyên, đợi hắn ta sập bẫy lao vào con bé, thì tôi sẽ lao ra vạch trần bộ mặt thật của hắn bằng camera giấu kín.

Ái chà, ngộ nhỡ mình trở tay không kịp, không giúp được Yên Tử trả thù mà còn khiến nó thiệt thòi thì toi. Ầy không nên, không nên.

Đến lúc đó, tìm thuê đại một cô gái ăn chơi nào đó, đợi đến lúc anh ta sập bẫy cô ấy thì làm theo kế hoạch cũng được. Dù sao thì gái làng chơi có bị sàm sỡ cũng ổn hơn là con bé mới lên trong trắng Yên Tử.



Cả ngày tôi lao tâm khổ tứ, vô tình soi gương, cảm thấy gần đây dáng vẻ của mình trông cực kỳ già nua xấu xí.

Chớp mắt đã gần đến ngày Yên Tử được rời khỏi nơi này.

Đêm nay, tôi vẫn chong đèn suy ngẫm như mọi chuyện. Suy ngẫm tới gần hai giờ sáng, cảm thấy đêm đã khuya nên đi ngủ, bèn đứng lên tắt đèn. Vừa đi tới sát bên cửa ra vào đã nghe thấy tiếng Đông Đông.

Ơ đáng lẽ giờ này anh ta phải đang ở nhà ngủ với An Nhi chứ, tôi đưa tay vặn khóa cửa. Không chút phép tắc anh ta đưa tay kéo tôi ra khỏi phòng, đi một mạch lên tầng hai, để tôi ngồi trên giường còn anh ta kéo ghế ngồi đối diện, nghiêm trang nhìn tôi.

Tôi chần chừ hồi lâu, ngỡ như mình đang ngủ mơ.

Đông Đông nhấp một ngụm rượu vang, mỉm cười nói: “Bae, mấy ngày không gặp, anh nhớ em rồi đó em có biết không? À,em có nhớ anh không?’’

Tôi nghe thấy mà choáng váng, lồm cồm đứng lên.

Anh ta chống tay vào má, trách móc: “Thái độ em như thế là sao? Hay là... gặp anh em vui quá mà....’’

Tôi im thin thít, định tìm cách trốn về phòng ngủ, cũng may con bé Tử Yên lúc nào cũng ngủ rất sớm, nó luôn ngủ trước tôi nên mới không thấy cảnh người thừa kế họ Đông kéo tay tôi đi trong đêm. Lúc đó thế nào nó cũng lẽo đẽo theo tôi mỗi ngày mỗi giờ để tìm cho ra câu trả lời vì sao người đã có hôn ước lại đến tận phòng của một cô gái, còn lôi cô ấy đi một cách tự nhiên như vậy cho coi.

Đông Đông đưa tay ra ngăn tôi lại, cười nói: “Em đừng vội đi, lần này em có biết vì sao anh đến đây không? Em sẽ bất ngờ khi biết được anh đến đây cùng ai đó.’’

Tôi rất buồn ngủ, bèn lười nhác đáp: “Vì sao? Ai đến cùng anh? Mà thôi kệ đi là ai không quan tâm, miễn không phải người quen của tôi là được.’’

Đông Đông quay người, ngồi lên mép giường ngăn tôi lại, rồi nằm ườn ra, nhân tiện còn vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh, tôi suy nghĩ giây lát, rồi cũng ngồi xuống.

Anh ta lúc này mới lên tiếng: “Bình tĩnh, bình tĩnh xíu đi, anh biết chắc khi nghe đến tên người đó nhất định em sẽ vui mừng, có khi nhảy vồ lên như trẻ con lên ba nhận được quà của mẹ về chợ đó nha.’’

Tôi chăm chú lắng nghe.

Anh ta thong thả nói: “Tháng sau Tống Nguyên sẽ chính thức nhận chức giám đốc, rốt cuộc hắn đã chịu ngoan ngoãn về làm việc đỡ đần cho bố hắn. Vì vậy mà hắn tổ chức bữa tiệc linh đình kéo dài ba ngày ba đêm, mời hết tất cả anh em bạn bè thân thiết của hắn đến chung vui. Hắn lấy danh là anh họ của Cẩm Mộng mời anh đến tham dự tiệc, chắc chắn anh sẽ không đến những bữa tiệc thế này, đặc biệt là loại người như tên họ Tống đó, nhưng... ở đây có lý do khiến anh cần phải đến.’’

Khụ, khụ, khụ, không những thế còn có ông chú ruột của Đông Đông, là Đông Cao Quang.

Thật mất mặt quá đi. Nếu để lão ta thấy mình trong bộ dạng này chắc hẳn toi không còn mặt mũi để nhìn người nhà của chồng tương lai mất.

Con nhỏ Giang Nhiệt Lệ đã yêu đơn phương Đông Cao Quang suốt mây năm qua, mỗi lần uống say lại lảm nhảm bên tai tôi lão Đông thế này, lão Đông thế kia, đến tận bây giờ tôi có thể kể vanh vách những chuyện liên quan đến lão ta như thể đếm cổ phiếu trong nhà.

Nhưng đứa con gái duy nhất của lão Giang – bạn than của bố tôi, đứa bạn là nữ duy nhất của tôi, lần nào cũng vì Đông Quang này mà uống say mèm. Tiếc thay số rượu quý của lão Giang đều bị nó đem ra nốc như nước lã để giải sầu.

Vị Đông Quang này là một doanh nhân trẻ tuổi giàu có vô cùng, nếu tính ra lão ta chỉ đứng sau mỗi bố tôi, địa vị trong gia tộc chỉ kém mỗi Thủ Tướng đương nhiệm – ông nội của Đông Đông.

Mặc dù không can thiệp việc của tập đoàn, cấp cao, cấp thấp, cháu dâu hay con rể hễ muốn liên can đến tộc Đông đều phải được thông qua lão một tiếng.

Rất cám ơn bạn đã đón đọc.! Chúc bạn nhiều may mắn, đừng vội bỏ qua.! hãy đón chờ tập tiếp theo nhé (♥_♥) Mọi người thả tim, follow me, theo dõi truyện và comment để mình có thêm động lực viết tiếp a.! (✿◠‿◠)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.