Tôi nói: “Lúc mới bị đánh đương nhiên có chút tức giận, mà nghĩ lại thôi chuyện cũng xong rồi, không nhất thiết phải gây thù chuốc oán nữa đâu."
Lão Giang cười hì hì: “Đã khiến con gái cưng của chủ tịch Bạch phải nhập viện, còn mang sẹo về sau này làm sao có thể nói xong là xong chứ, nếu chuyện này tới tai lão Bạch bạn thân ta thì có nước lật tung nóc nhà cả đám đó lên chứ mà cho qua dễ dàng vậy ư."
Tôi cười hì hì cho qua chuyện, nói tiếp không khéo lão lại nổi cơn lên điện thoại kể lại với bố tôi thì mọi chuyện có mà long trời lở đất. Nhưng công nhận lần này tôi hiền thật, chắc tại vì còn đau nên còn rén, chứ thật tâm tôi chưa từng muốn bỏ qua chuyện này, nói thế với lão Giang chỉ là nói cho qua chuyện, muốn tự mình giải quyết chuyện này hơn là cần tới sự trợ giúp của bất cứ ai.
...
Bốn ngày sau tôi đã được xuất viện.
Về đến biệt phủ họ Bạch, lão Giang với Giang Nhiệt Lệ đã có mặt ở đó chờ tôi về. Im lặng cả đoạn đường, về tới nơi Đông Đông nén giọng thật thấp, nói: “Không ngờ em cũng có thể bỏ qua dễ dàng cho người bắt cóc con gái em, có thể em cho là An Nhi không phải con gái ruột của em, nhưng ít nhiều cũng phải vì danh dự của mình chứ."
Tôi che miệng ngáp một cái: “Bản lĩnh của những kẻ ỷ đông hiếp yếu, đê hèn làm chuyện lén lút thì mình có dạy dỗ chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-nguoi-thua-ke/2438370/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.