Ánh mắt của Mã Lệ rất phức tạp, run sợ nhìn tôi nói: "Nhưng tôi chưa làm gì quá phận với cậu Đông cả."
Tôi ngáp một cái, nói: “Nếu tôi không lầm thì hình như cô có thói quen hay đi chùa đúng không?"
"Sao... sao cô biết..?"
Mã Lệ khóc khóc mếu mếu mãi, tôi gõ gõ vào cạnh bàn, nói với cô ta: “Đi chùa hoa rơi của Phật, tâm lại dậm dật muốn ngủ với chồng người khác. Cẩn thận có ngày bị <dạy dỗ> đấy cô gái trẻ ạ, lúc đó đừng thắc mắc sao Phật không chứng. Tiểu tam thì Phật nào chứng.?"
Nói rồi đứng lên bước nhích sang, khẽ phủi thẳng trang phục, dùng ánh mắt khinh thường liếc Cẩm Mộng một cái rồi đi.
Có điều đi chưa được nhiều bước đã bị Đông Đông giữ lại. Tôi quay đầu nhìn anh ta, anh ta thả tay ra, nói: “Em có muốn ăn gì với anh không?"
Trong khi tôi đang hoang mang thì Đông Đông liền nói: "Đi cùng anh đi."
Lúc trước Cẩm Mộng thấy tôi mất trí chỉ là cô gái nhà nghèo không biết xuất thân của mình, nên cô ta đã liên tục tìm cách ức hiếp tôi. Lần này Đông Đông bỏ mặc cô ta chạy theo tôi, thấy lòng mình có đôi chút hả hê, nên tôi làm ra vẻ an tâm hưởng thụ sự ân cần của Đông Đông.
Suốt dọc đường chúng tôi không nói gì. Con đường mà anh ta đưa tôi đi có vẻ không được thẳng, vì chân tôi hơi yếu, nên dọc đường đều chậm chạp cẩn thận chú ý sợ vấp, mắt lại cận không đeo kính,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-nguoi-thua-ke/2438349/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.