Bảo mẫu cắn răng nói: “Tôi thương cô chủ cũ lắm, nên đã âm thầm nhờ người đi hỏi thăm về chuyện của cô ấy. Được biết sau khi rời khỏi nhà họ Đông cô ấy đã bị tai nạn rất nặng, còn bị ảnh hưởng lớn ở chân. Hôm đó tôi còn đến thăm, lúc tới nơi thì người đã đi mất rồi. Sau hôm đó có cố gắng cách mấy cũng không thể nghe được tin gì từ cô ấy. Tôi lo lắng lắm."
Tôi im lặng hồi lâu, bình thường bất cứ là ai gặp phải những chuyện ly kỳ như thế này chắc chắn sẽ phải hỏi rõ ngọn nguồn, nhưng tôi là nhân vật chính, lại còn chưa từng quên bất cứ một chi tiết nào, chỉ biết buông một tiếng thở dài mà thôi.
Đôi mắt bảo mẫu đã đỏ hoe: “Cô chủ trước đây là một người ngây thơ, hiền lành. Cô ấy sống ở đây khó khăn trăm bề. Cậu chủ đã phải tỏ ra là một người đàn ông bội bạc, không để tâm gì tới cô ấy, đưa cô ấy về đây chung sống chỉ vì cô ấy đang mang giọt máu của họ Đông. Quan tâm chăm sóc chỉ mong đứa bé mạnh khoẻ mà lọt lòng. Thực chất tình cảm tận đáy lòng của cậu Đông buộc phải giấu nhẹm vào trong. Nếu bày tỏ ra bên ngoài sẽ khiến cô chủ cũ khó khăn lại thêm khó khăn."
Nghe từng lời của bảo mẫu mà trong lòng tôi bỗng mơ hồ, rối bời. Mang theo tâm trạng rối bời ấy cả một buổi sáng.
Hôm nay trời không nắng gắt, tôi bước ra nhà chòi định ngồi dùng trà suy nghĩ một chút.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-nguoi-thua-ke/2438342/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.