Toàn thân tôi mất hết sức lực, cả người men theo bức tường từ từ trượt xuống.
Cuối cùng Đông Đông cũng buông tay. Hai cánh tay tôi đã được tự do, chẳng nghĩ ngợi gì, tôi vung tay tát anh ta một cái.
Cái tát đó mới đi nửa chừng đã bị anh ta bắt lại được, rồi kéo tôi vào lòng anh ta. Cánh tay phải của Đông Đông đặt lên ngực trái của tôi, mặt anh ta trắng bệch như tờ giấy, hai mắt sáng rỡ. Anh ta nói: “Từ trước tới này, vị trí này của em có lúc nào có sự hiện diện của anh không?"
Anh ấy đã hỏi tôi câu này nhiều lần rồi, nhưng tôi thực sự không biết phải trả lời ra sao. Trong tim tôi thi thoảng cũng có anh ta, nhưng tâm trí tôi thì luôn nghĩ về thầy. Chẳng biết tình cảm đó là tình thầy trò, hay tình yêu nam nữ giống như tôi đối với anh ta vậy.
Từ lúc biết “sự thật” tâm trí tôi vẫn suy nghĩ không đâu vào đâu. Phải đối mặt với “sự thật” ấy ra sao?. Nghĩ đi nghĩ lại, đến đau cả đầu.
Ánh sáng trong mắt anh ta cũng dần dần u ám lại, chỉ còn lại một màu đen trầm lắng, hồi lâu sau, mới chậm rãi nói: “Ánh mắt của em bao lâu nay luôn ánh lên một nét mong đợi người nào đó, anh nghĩ người đó chắc chắn chẳng phải anh rồi. Mấy câu hỏi của anh hơi vô nghĩa."
Tôi ngẩng phắt đầu lên nhìn anh ta: “Chẳng phải là…" một chút nữa là lời thốt ra khỏi miệng rồi.
Không khí đột nhiên đóng băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-nguoi-thua-ke/2438339/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.