Chương trước
Chương sau
Cả căn phòng vang lên tiếng rên khẽ cùng tiếng thở hổn hển. Khuôn mặt của tôi đỏ bừng, trả thù mà thế này đây sao?

Đông Đông đang phủ phục trên người tôi, trong mắt có vẻ bí hiểm, nét mặt gian xảo vô cùng: “Có vẻ như khả năng cởi đồ của em còn khá nhanh nhẹn nhỉ?”

Tôi cười gượng đáp: “Làm… làm gì có…"

Ánh sáng của nến lập loè chiếu lên làn da trắng của Đông Đông, những cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, ở phần sườn phải còn hằn lên một vết sẹo rất dài, nhìn vô cùng nam tính. Haizz, cơ thể này của Đông Đông vẫn luôn hấp dẫn như vậy.

Đông Đông trầm giọng thì thầm bên tai tôi, cười khẽ nói: “Anh không thể giữ mình được nữa, anh muốn lấy lại cảm xúc đó."



Nửa đêm tỉnh giấc, đầu óc mơ màng. Cây nến đã tàn, hai tay Đông Đông ôm chặt tôi trong lòng, nép chặt vào lồng ngực anh ta, mặt tôi áp vào ngực anh ta.

Nhớ lại chuyện lúc nãy, Đông Đông đắp vội chiếc mền lên nửa thân người khiến cho nó theo hành động của anh ta, cứ thế nhấp nhô. Sau khi chúng tôi đưa nhau đến cảm xúc thăng hoa tột đỉnh thì cũng đã mệt lả, tôi mơ màng ngủ thiếp đi, dường như anh ta còn nói câu: “Nếu anh chỉ có được em một cách trọn vẹn duy nhất đêm nay, anh sẽ làm hết những gì mình muốn làm với em từ trước đến nay. Dù cho ngày mai em có từ hôn rồi cự tuyệt anh, anh vẫn muốn lần cuối cùng này níu kéo em bằng cách để em tiếp tục giữ lại anh bên trong em."

Đông Đông ngủ rất say, tôi bỗng nhiên tỉnh táo, không còn buồn ngủ như ban nãy, chạm tay lên vết sẹo trên sườn anh ta, tôi bỗng nhớ lại có lần vô tình nghe những người làm tại nhà anh ta bàn tán.

Lúc thấy anh ta bơi tại nhà, đã để lộ ra vết sẹo dài tại sườn. Họ nói vết sẹo đó là do anh ta sơ ý lúc cứu một cô gái từ dưới hồ nước lên, lúc bế cô ấy lên cô ấy đã run sợ tới mức nhảy lên ôm chặt cổ Đông Đông khiến anh ta trượt chân.

Vì muốn đỡ cô gái ấy không bị đập đầu vào thành hồ mà anh ta đã cố nghiêng mình, va mạnh vào thành hồ sắc nhọn vậy mà anh ta không một tiếng than phiền, chịu đựng máu chảy ướt cả áo đưa cô gái kia về nhà một cách an toàn. Cho tới khi ngất lịm vì mất máu mà vẫn muốn mọi người giấu cô gái kia về vết thương của mình, anh ta sợ cô ấy sẽ lo lắng.

Cô gái ấy… Sự việc ấy…

Tôi đang yên lặng hồi tưởng chuyện cũ của Đông Đông, không biết anh ta đã tỉnh từ lúc nào, khẽ giọng hỏi tôi: “Em mệt không? Sao đã thức rồi".

Tôi chẳng bao giờ kiềm được sự hóng hớt của mình, bèn chạm lên vết sẹo trên sườn của Đông Đông. Ngừng lại giây lát, cuối cùng vẫn cất tiếng hỏi.

Cánh tay đang ôm lấy tôi của Đông Đông cứng đờ, giọng nói xa xăm vẳng lại: “Nhắc đến chuyện đó lại thấy vui, lại thấy đau lòng."

Tôi mỉm cười nói: “Vui vì được mệnh danh là anh hùng cứu mỹ nhân, đau lòng hay đau đớn vì vết thương khiến cơ thể hấp dẫn này xấu bớt đi vậy."

Đông Đông điềm nhiên đáp: “Dù có thêm bao nhiêu vế sẹo thì việc làm giảm bớt đi sự lôi cuốn trên anh là hoàn toàn không thể mà."

Trong đầu tôi bỗng “đoàng” một tiếng: “Sao? Sao có… sao thể nói được mấy lời kiêu ngạo vậy chứ. Trơ trẽn!"

Đông Đông nắm chặt cánh tay tôi: “Anh đùa đấy! Sẹo ngoài da sao bằng các vết cứa trong lòng chứ."

Tôi hừm một tiếng: “Người đào hoa như anh tôi tưởng chỉ biết gieo rắc hi vọng cho các cô gái thôi chứ. Hoá ra cũng có tổn thương trong lòng à?"

Đông Đông im lặng rất lâu mà không đáp, đúng lúc tôi tính nhắm mắt ngủ tiếp thì trên đầu lại vẳng xuống một âm thanh buồn bã: “Sống cho tới tuổi này rồi, anh mới ngẫm ra một điều, anh chỉ muốn mình chưa từng sinh ra trong gia đình thượng lưu."

Bình thường Đông Đông rất ít nói, nay say rượu nói đủ thứ chuyện. Nói những lời không thể hiểu nổi.

Tôi cũng nhiệt tình nằm trong lòng anh ấy, vừa chăm chú nghe, vừa suy ngẫm, rốt cuộc cũng đưa ra vài kết luận.

Hồi đó khi bố Đông Đông - Đông Hằng gặp được mẹ anh ta trong một tiệm hoa nhỏ, ông ấy đã đem lòng si mê bà ấy. Đợt đó Đông Hằng vì bị bố mình từ chối mối tình đó mà làm loạn cả lên, khiến người trong giới thượng lưu không ai mà không biết chuyện, làm mất thể diện gia tộc họ Đông.

Thấy Đông Đông được ông nội cưng chiều như vậy, không ngờ chuyện của bố mẹ anh ta lại nhiều khúc mắc như vậy.

Nghe nói Đông Hằng yêu mẹ Đông Đông hết sức sâu đậm, còn dẫn bà ấy về nhà, sau đó cực kỳ cưng chiều. Đông Hằng luôn được Thủ tướng đương nhiệm yêu quý, cho dù chỉ cần Đông Hằng có muốn lấy bao nhiêu vợ hay muốn bất cứ món đồ gì thủ tướng đều gật đầu đồng ý.

Nhưng mối tình của mẹ Đông Đông và Đông Hằng lại gây nên ồn ào, thủ tướng chẳng những không tác thành cho đôi uyên ương, ngược lại còn cảm thấy con trai của mình động lòng trước một cô gái nghèo, xuất thân thân tầm thường là chuyện chẳng hay ho gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.