Phùng Hựu Đông đi rồi, Chiêu Vũ mới bộc lộ cảm xúc thực sự, nức nở chạy đến góc tường nhặt lại chiếc nhẫn ôm ấp trong lồng bàn tay, trân quý nâng lên trên ngực sướt mướt như giông bão.
Không phải cô không muốn, cô vô cùng mong ước, cô cũng rất yêu hắn nhưng cô…
Cô đã không còn trong sạch nữa…!
Hắn xứng đáng có được một người vợ tốt hơn cô…
“Hựu Đông, em xin lỗi…hức…”
Sáng hôm sau, Chiêu Vũ mở cửa chuẩn bị đi làm thì trước căn trọ của cô có một người đàn ông đã đứng từ sớm, dĩ nhiên không phải Phùng Hựu Đông mà là Lục Trác.
“Chiêu Vũ!”
“Anh đến đây làm gì?”
Chiêu Vũ nhìn anh ta bằng ánh mắt không thể lạnh nhạt hơn, dù biết cả hai bị Tô Đan và bà Thẩm Lan gài bẫy, nhưng mỗi khi nhìn Lục Trác cô tưởng tượng đến khoảnh khắc đó, cảm thấy bản thân thực sự nhơ nhuốc, dơ bẩn.
“Anh về đi, sau này đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa.”
“Cho anh vào trong đi, anh có một chuyện rất quan trọng muốn nói với em, sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”
Chiêu Vũ chăm chú nhìn Lục Trác, sau đó quay lưng vào trong không nói một lời. Thấy thế, anh ta chậm chạp bước vào, quan sát kỹ càng một vòng nơi đây rồi cất tiếng: “Anh xin lỗi!”
“Xin lỗi thì có ích gì, có quay ngược thời gian được không? Nhưng cũng không nên trách anh, do tôi quá chủ quan.”
“Anh xin lỗi việc khác, chính là không sớm nói cho em biết, giữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-lo-lan-van-vuong/3395327/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.