Hai hôm sau.
Phùng Hựu Đông chậm chạp thắt caravat vào cổ chuẩn bị đi đến tập đoàn do có cuộc họp quan trọng, ánh mắt vô cùng lưu luyến người phụ nữ đang ngồi trên giường bệnh, chẳng muốn xa nhau một chút nào.
“Chiêu Vũ, ngoan, nhớ đừng đi lung tung nhé, anh sẽ tranh thủ về sớm với em.”
“Vâng ạ!”
Xong xuôi, Phùng Hựu Đông đi đến, chăm chú nhìn ngắm Chiêu Vũ một lát rồi lập tức ôm lấy khuôn mặt, lần này hắn đã thoải mái hôn cô.
Chiêu Vũ chu môi tự nhiên đáp lại nụ hôn, vốn dĩ cho rằng cả hai chuyện xa xôi hơn còn xảy ra với nhau, huống chi chỉ hôn tạm biệt, đặc biệt là cô thấy thích khi được hắn hôn và hôn hắn.
Chung quy lại là cả hai hôn nhau, ôm nhau…
Cốc cốc.
Nghe tiếng gõ cửa, nhưng Phùng Hựu Đông vẫn quyến luyến hôn thêm vài cái lên môi, đến khi thím Dao mở cửa bước vào mới chịu dừng lại.
“Ờ… xin lỗi…”
Bà ấy quay mặt chỗ khác ngại ngùng, miệng cười vui mừng khi thấy cả hai hạnh phúc.
“Tôi đến tập đoàn khoảng bốn tiếng đồng hồ, thím giúp tôi chăm sóc Chiêu Vũ. Đừng để cô ấy đi lung tung và không được phép cho người lạ vào phòng bệnh.”
Hai chữ “người lạ” được Phùng Hựu Đông nhấn nhá rõ ràng, thím Dao vốn hiểu tính hắn nên dĩ nhiên nhận ra, lập tức gật đầu.
Hôm trước có ông Tô, Lục Trác và cả nhóm bạn của Chiêu Vũ đến thăm sau khi nghe cô tỉnh lại, nhưng Phùng Hựu Đông dứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-lo-lan-van-vuong/3395309/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.