An Đình Chiêu Vũ đi cắm trại trở về đã được ba hôm, mấy ngày nay Phùng Hựu Đông không đến nơi đây, điều đó làm cô có chút hụt hẫng trong lòng, nhiều cảm xúc khó tả thành lời quẩn quanh, ngay chính cô cũng chẳng hiểu nổi bản thân đang thế nào.
Cô gái nhỏ buồn bã vẽ tranh, nhưng tâm trạng không tốt ảnh hưởng vô cùng, vẽ mãi nhưng chẳng có một thành phẩm ưng ý, nhìn đóng giấy được vo tròn dưới nền cũng đủ hiểu.
Chiêu Vũ nhăn mặt cáu kỉnh, bàn tay tiếp tục vo ép mảnh giấy và vẳng xuống, khó chịu nói: “Mấy hôm nay mình bị làm sao thế?”
Cô ngã lưng về sau thành ghế, hậm hực và bức bối trong lòng.
Đột nhiên, âm thanh ‘ting’ phát ra từ điện thoại, màn hình sáng lên.
Chiêu Vũ vươn người nhanh chóng cầm lấy lên xem tin nhắn, là số điện thoại không được lưu tên mà chỉ để biểu tượng một chàng trai, nội dung đơn giản hai chữ: “Ngủ chưa.”
Nhịp tim bắt đầu nhảy đập thình thịch, sắc mặt trở nên hớn hở vui mừng, mỉm cười tủm tỉm thao tác soạn tin gửi lại: “Vẫn chưa ạ.”
Ting.
“Tại sao mấy hôm nay ăn ít?”
Chiêu Vũ bất ngờ trợn mắt, lúng túng chẳng biết giải thích thế nào với hắn, bàn tay soạn tin rồi lại xóa đi, phải mấy lần như thế mới dám gửi đi.
“Bị đau dạ dày nên khó chịu.”
Ba phút sau, tin nhắn được phản hồi: “Ngày mai bác sĩ Lâm sẽ đến.”
“Hả?”
Chiêu Vũ hoảng hốt đứng thẳng người dậy, hối hận về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-lo-lan-van-vuong/3395291/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.