Lam Uyên ngồi trên con xe phân khối lớn thong dong lượn khắp thành phố mấy vòng, trở về nhà đã là bảy rưỡi. Trên điện thoại đã có mấy cuộc gọi nhỡ. Vừa hay người ta cũng gọi lại cho cô, Lam Uyên bật loa ngoài, tranh thủ vào bếp nấu cơm tối. Một lát liền có người nhấc máy:
- Alo
- Ai gọi nhỡ vậy?
- Là tôi.
Giọng nam trầm trong điện thoại thành công kiến cô khó chịu cau mày. Muốn chơi trò 'Đoán xem tôi là ai' hay gì??? Cô rảnh lắm chắc? Nghĩ tới đây, cô đã tiện tay tắt máy, kéo số điện thoại kia vào danh sách đen. Thật là toàn thứ mất dạy không đâu ==
Xong xuôi bữa tối, Lam Uyên rốt cục trèo lên giường ngủ, trong lòng sung sướng vô hạn. Cái ngành nghề của cô mệt mỏi chết người, lăn lộn thâu đêm suốt sáng, rong ruổi đủ kiểu, hiếm lắm mới có thời gian nghỉ, không phải đi khách. Cho nên, việc quan trọng hiện tại chính là ngủ, ngủ bù cho những đêm trắng phục vụ khách kia của cô.
Đang say giấc nồng, cái điện thoại lại kêu ầm ĩ. Lam Uyên tỉnh giấc, thật sự không ngủ nổi nữa, ngáp ngáp vươn tay bấm nghe điện thoại, sẵng giọng:
- Con nào phá giấc ngủ của bà đấy?
- Tôi là Vân Triệt
Lam Uyên trợn mắt, nhìn lại vào điện thoại, tát vào mặt mình mấy cái mới xác định không phải là mơ. Tự dưng con hàng này gọi cho cô làm quái gì?
- Gọi cái gì?
- Ờm... em có rảnh không?
Lam Uyên máu nóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-cua-chung-ta/1916553/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.