Dạ Trạch cực kì không vui.
Kể từ khi anh phát hiện anh không muốn làm bạn với Lam Uyên, vấn đề IQ của cô luôn làm anh đau đầu.
Cô thật sự não tàn coi anh là chị em tốt. Tốt tới mức con mẹ nó anh muốn quỳ!
Có thể mọi người không biết, mẹ anh ở Pháp không lúc nào không chửi anh ngu đâu! Lần nào gọi điện, câu mở đầu chính là "Bao giờ con dẫn người yêu về?".
Làm sao anh có thể trả lời mama đại nhân "Người con yêu không biết cô ấy là người con yêu?!"?
Thời điểm cô đi sang Thượng Hải du học, anh tỏ tình rồi đấy. Nhưng biết Lam Uyên con hàng thần kinh nhà cô nói gì không? Cô nói:
- Ỏ~ i love you too!
Sau đó vỗ vai anh như đồng chí:
- See you again my friend!
Ngày hôm nay kỉ niệm tròn tám năm hai người quen nhau. Vừa hay, Lam Uyên không những không nhớ, còn mặc xác anh ở khách sạn tự sinh tự diệt, bản thân đi tìm vui vẻ với mỹ nữ.
Được rồi, anh thừa nhận: anh đang ghen!
Dạ Trạch nằm trên giường lăn lộn thật lâu, phân vân không biết có nên gọi cho Lam Uyên không. Nếu anh gọi, nhất định cô sẽ quay trở về, như vậy lại làm phiền cô mất vui. Bất quá, nếu không gọi, anh sẽ khó chịu chết mất...
Đột nhiên nhạc chuông đặc biệt vang lên. Dạ Trạch cuống cuồng bấm nghe, giọng nói lạnh lùng mode on:
- Gọi có chuyện gì?
Lam Uyên đứng ở sảnh khách sạn ra hiệu cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-cua-chung-ta/1916265/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.