Dạ Trạch gác tay lên trán, nhắm mắt định thần. Đột nhiên, điện thoại trên bàn reo lên giục giã. Người đàn ông phong thái yêu nghiệt lười biếng vươn tay nhấc máy:
- Wei?
- Dạ Trạch?
- Ai? _ Anh nhíu mày. Người biết số văn phòng bí mật của anh không nhiều, còn dám dùng giọng điệu này để gọi thì càng hiếm hơn.
- Là tôi, Trác Nghiêm. Tôi biết cậu đang ở Pháp. Tôi lạc mất Nhã Ly rồi...
Khóe môi Dạ Trạch nhếch lên thành một đường cong hoàn mỹ, trong bụng lặng lẽ phanh thây đối phương một tỷ lần.
- Chắc ngươi biết ngoài kia có cái gì đang nhắm vào cô ấy chứ?
Thẩm Trác Nghiêm bất đắc dĩ xuống giọng:
- Nhã Ly đang nhớ lại những chuyện xảy ra năm cô ấy 12 tuổi, rất dễ kích động.
Hai đầu lông mày Dạ Trạch nhíu lại thành một đường:
- Nói. Còn chuyện gì tôi chưa biết nữa không?
- Anh trai Nhã Ly - Nhã Tinh vốn dĩ không chết, cậu ta đang đi tìm người rồi.
- Ừm? Ngươi cũng biết năng lực của hậu duệ trực huyết mà nhỉ? Nói tiếp đi...
Thẩm Trác Nghiêm hít vào một ngụm khí lạnh. Tôn nghiêm của hắn là tuyệt đối, cả đời chỉ vì cô mà hạ mình, chỉ vì cô mà cúi đầu trước đối thủ:
- Lạc gần năm ngày rồi...
- Mẹ kiếp! _ Dạ Trạch thét vào điện thoại _ Nhà ngươi có bệnh à? Năm ngày?...
...Tút..Tút..Tút...
Không nói hết câu, anh vội vứt điện thoại ra sau đầu, lao ra thang máy truyền tống tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-cua-chung-ta/1916041/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.