- Em không sao chứ? _ Tô Tử Lâm dè dặt hỏi, không biết nên làm sao cho phải.
Anh chưa từng phải đối mặt với tình huống này bao giờ, hơn nữa, người phụ nữ này còn là vợ của anh. A, nghĩ lại thì, thuở bé, anh cũng chứng kiến mẹ anh khóc không ít lần. Tất nhiên, lý do bà khóc là vì ba anh, và chính ông ấy cũng là người khiến bà ấy ngừng khóc – theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Tô Tử Thành là một người cha tốt nhưng ông ấy không hề làm tốt vai trò của một người chồng. Năm anh lên bốn tuổi thì Tô Tử Thành đem con trai ngoài giá thú về nhận tổ quy tông. Người đó hiện tại chính là anh trai của anh – Tô Tử Văn. Mẹ anh là thiên kim hào môn, sống trong nhung lụa, phía trên có tám người anh trai bao bọc, che chở, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, từ bé tới lớn không hề biết tới hai chữ “đau khổ” là gì. Thế nhưng, mối tình đầu của bà, người đàn ông bà yêu nhất lại chính là người đầu tiên xuống tay gây ra nỗi bi thương lớn nhất trong đời bà, phản bội bà, thậm chí, trước khi anh ra đời còn qua lại với người khác.
Tô Tử Lâm luôn nhớ rõ từng chi tiết cái ngày mà anh gặp Tô Tử Văn. Anh cứ ngỡ rằng, người anh trai cùng cha khác mẹ ấy sẽ vô cùng đắc ý mà cười nhạo anh, cười nhạo mẹ anh. Thế nhưng, trái với tưởng tượng ấy, Tô Tử Văn mặc dù im lặng lễ phép nghe theo lời Tô Tử Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-cua-chung-ta/1915998/chuong-285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.