Hai chữ “độc thân” được Vãn Hướng Khuê bật ra rất dễ dàng, đâm sau và bén rễ trong lòng Tô Tử Lâm. Đối với nhiều người, hôn nhân chính là một nấm mồ không hơn không kém, là chiếc lồng mạ vàng sẽ dần mất đi màu vàng rực rỡ ban đầu, khiến tình yêu chết dần chết mòn. Vô tình vô ý, Vãn Hướng Khuê luôn bộc lộ ra khao khát tự do tự tại của cô, làm Tô Tử Lâm mỗi lần lại mỗi lần cảm thấy anh đang trở thành gánh nặng ràng buộc cô trong hôn nhân.
Quả thực rất đau đầu khi có một cô vợ luôn muốn được độc thân như vậy. Tô Tử Lâm thở dài, bỏ tất cả mọi chuyện ra sau đầu, đi vào trong xem xem bệnh tình Vãn Hướng Khuê như thế nào. Ban nãy cô gọi điện, anh có chút không bình tĩnh, giận đến không nói được thành lời, người phụ nữa kia tâm can sắt đá nhưng rất giỏi nắm bắt tâm lý người khác, chắc giờ này lại suy nghĩ sang tận vũ trụ khác rồi.
- Hướng Khuê?
Tô Tử Lâm đẩy cửa phòng bệnh, bước vào nhẹ nhàng, mắt đảo qua đã thấy Vãn Hướng Khuê cuộn thành một đống chăn lớn. Không gian tĩnh lặng tới mức có thể nghe được tiếng thở khe khẽ của cô. Nắng sắp lên cao, còn mở rèm làm gì không biết.
Đương đóng rèm, điện thoại cô chợt rung. Tô Tử Lâm dừng tay, nhấc máy cách xa đầu giường của Vãn Hướng Khuê. Số máy này không nằm trong danh sách những số điện thoại anh biết, bèn để ra chỗ khác, tránh làm phiến giấc ngủ của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-cua-chung-ta/1915979/chuong-293.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.