- Lão bản, bao giờ chị mới quay lại công ty? – Giám đốc điều hành vạch rèm, hé mắt nhìn ra cửa sổ từ văn phòng riêng - Bọn kia điên rồi!
- Điên như thế nào? – Cô bật loa ngoài, tùy tiện thả điện thoại vào một chiếc cốc rỗng trong phòng ngủ, bận rộn lục lọi tìm quần áo để thay.
Giám đốc điều hành hắng giọng, mở video call một chiều, giơ camera quay lại khung cảnh bênngoài khu vực làm việc.
Mạt Thanh Trầm liếc mắt nhìn qua màn hình điện thoại, mặc dù hơi rung và mờ nhưng cơ bản vẫn nhận ra được đây chính là trụ sở công ty, khu vực hành chính cấp cao.
- Tôi thấy rất tốt mà? – Cô nhún vai – Làm việc chăm chỉ thì tăng lương thôi...
Chị!!! – Giám đốc thất thanh – Cả tháng nay đám người kia đều tăng ca, họ không về em cũng không được về! Cái mạng này sắp không còn nữa rồi!
- Ố ồ?
Mạt Thanh Trầm nhướn mày vui vẻ. Rất bá đạo, rất có tiềm năng. Cô thích kiểu nhân viên này. Nhưng công ty phát triển nhanh quá cũng không tốt, cô thế nào cũng lại phải ký tài liệu mỏi cả tay. Ngẫm nghĩ một hồi, Mạt Thanh Trầm chép miệng:
- Mở kho thượng tầng, phát thưởng cuối năm đi...
- Dạ? – Giám đốc điều hành lắp bắp hỏi lại - Đuổi một lúc mấy chục người luôn ấy ạ?
Mạt Thanh Trầm xoa xoa mi tâm. Sao phát thưởng lại biến thành đuổi việc rồi? Trông cô giống tư bản chuyên chế đến thế à?
Thấy cô im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-cua-chung-ta/1915965/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.