Phiên ngoại
Từ nhỏ người ta đã yếu còn nhiều bệnh.
Vì thế cha ta rất rầu rĩ.
Đứa nhỏ thể nhược, không nuôi được bản mệnh cổ độc tính hung mãnh, nếu không có thể mất mạng.
Vậy thì sao.
Cho dù bản mệnh cổ vô dụng, Miêu Cương lại có mấy người có thể đánh thắng được ta.
Thế là ta chọn một con trùng vô hại.
Nhân duyên cổ không có độc tính, an phận thủ thường, tất nhiên sẽ không gây tổn hại đối với thân thể.
Cha biết, giận đến phát run, vỗ một cái lên trán ta, bảo ta nghiệp chướng.
Nói rằng đợi ta trưởng thành rồi, nếu gặp được cô nương mình thích, cổ trùng chết, con làm sao bây giờ!
Ta cứng đầu, coi thường nói:
Ta không cần cô nương thích.
Một mình rất tốt.
Ta không động tâm, tất nhiên Nhân duyên cổ cũng sẽ không chết.
Cha ta đau đầu, mắng ta là tiểu hỗn trướng, ngươi biết cái gì là nhân duyên chứ.
Nếu ngươi có thể quyết định được, sao lại nói Nhân duyên cổ là quỷ trùng được!
Ta không tin.
Một con trùng trắng mập mạp, còn có thể chi phối sống c.h.ế.t của ta sao?
Nhưng sau đó ta không thể không tin.
…
Hôm đó ta đi qua một mảnh rừng trúc, cảm giác bản mệnh cổ không ngừng xao động trong đan điền.
Ta lấy nó ra, ai ngờ nó lập tức bay tới chỗ nào đó không biết.
Nhân duyên cổ vốn không có cánh, ta có chút mờ mịt.
Ta lo lắng tìm kiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-co/3742763/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.