🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Phiên ngoại

Từ nhỏ người ta đã yếu còn nhiều bệnh.

Vì thế cha ta rất rầu rĩ.

Đứa nhỏ thể nhược, không nuôi được bản mệnh cổ độc tính hung mãnh, nếu không có thể mất mạng.

Vậy thì sao.

Cho dù bản mệnh cổ vô dụng, Miêu Cương lại có mấy người có thể đánh thắng được ta.

Thế là ta chọn một con trùng vô hại.

Nhân duyên cổ không có độc tính, an phận thủ thường, tất nhiên sẽ không gây tổn hại đối với thân thể.

Cha biết, giận đến phát run, vỗ một cái lên trán ta, bảo ta nghiệp chướng.

Nói rằng đợi ta trưởng thành rồi, nếu gặp được cô nương mình thích, cổ trùng chết, con làm sao bây giờ!

Ta cứng đầu, coi thường nói:

Ta không cần cô nương thích.

Một mình rất tốt.

Ta không động tâm, tất nhiên Nhân duyên cổ cũng sẽ không chết.

Cha ta đau đầu, mắng ta là tiểu hỗn trướng, ngươi biết cái gì là nhân duyên chứ.

Nếu ngươi có thể quyết định được, sao lại nói Nhân duyên cổ là quỷ trùng được!

Ta không tin.

Một con trùng trắng mập mạp, còn có thể chi phối sống c.h.ế.t của ta sao?

Nhưng sau đó ta không thể không tin.



Hôm đó ta đi qua một mảnh rừng trúc, cảm giác bản mệnh cổ không ngừng xao động trong đan điền.



Ta lấy nó ra, ai ngờ nó lập tức bay tới chỗ nào đó không biết.

Nhân duyên cổ vốn không có cánh, ta có chút mờ mịt.

Ta lo lắng tìm kiếm trong rừng trúc.

Đột nhiên, ta cảm giác trong lòng trống trải, hoảng hốt một trận.

Một mùi thơm kỳ dị từ nơi nào đó bay tới, dựa vào chút cảm giác đối với bản mệnh cổ, ta theo mùi thơm đi qua biển trúc, phát hiện một bàn đá.

Một nữ hài xinh đẹp ngồi bên cạnh bàn.

Trên bàn, nàng có một bầu rượu, còn có một chén trùng đã bị chiên vàng óng ánh.

Không còn mấy con nữa.

Nàng trông có vẻ là một người tốt, chậm rãi uống rượu, trong miệng nhai rộp rộp thứ gì đó rất thơm.

Nhìn thấy ta, vẻ mặt nàng say khướt, còn nói:

“Vị tiểu huynh đệ này, chi bằng ngồi xuống ăn cùng đi.”

Ta tức giận thở gấp, muốn nàng đền mạng cho bản mệnh cổ của ta.

Rút kiếm đâm, không chút lưu tình.

Đáng tiếc nàng giống như cá chạch, ta chưa bao giờ bắt được nàng!

Rốt cuộc nàng là ai!

Ta tuyệt đối không thừa nhận nàng chính là người do Nhân duyên cổ xác định.

Chuyện này quá lố bịch.



Đáng tiếc hơn một năm nay, vẫn không tóm được nàng.

Ta không biết phải làm như thế nào.

Hậu quả mất đi bản mệnh cổ còn chưa thể hiện, nỗi sợ không rõ này càng khiến ta phải đề phòng.



Nhưng dần dần, ta cảm nhận được kinh mạch bắt đầu đi ngược chiều, chân khí hỗn loạn, toàn thân đau đớn không chịu được.

Khi ta ngã xuống bên đường mà mất đi ý thức, mới nhận ra đại sự không ổn.

Nằm mơ cũng không nghĩ tới, khi tỉnh dậy, người đầu tiên mà ta nhìn thấy lại là đầu sỏ gây ra chuyện này.

Nàng thật sự không sợ chết, to gan lớn mật.

Nhưng lần này ta đã biết nàng là ai.



Không biết vì sao nàng lại đến cứu ta.

Nhưng nàng tới gần lại làm cho nỗi đau trong cơ thể ta dịu đi một chút.

Ta không biết tại sao.

Nhưng hiện giờ nếu ta g.i.ế.c nàng, ta sẽ không bao giờ biết được câu trả lời.

Nhưng Noãn Ngọc Sinh yên của Nam Phong quán hình như liếc mắt một cái đã nhìn thấu được chuyện gì xảy ra với ta.

Trong lá thư kia, hắn ta hỏi cha ta khỏe không, hỏi bản mệnh cổ của ta như thế nào? Sao Nhân duyên cổ lại chết? Cô nương kia là ai?

Cuối cùng còn hỏi:

Đại hôn ngày nào? Hai người họ muốn về Miêu Cương chúc mừng ta.

Ta cạn lời.



Ta từng không tin vào nhân duyên, nhưng sự tồn tại của Dao Đài đã làm cho ta bắt đầu d.a.o động.

Nàng giống như kẻ ác buông cần câu, trên đó chưa từng có miếng mồi nào.

Nhưng nó lại khiến người ta tò mò tìm hiểu xem trên móc câu có gì.

Nàng câu ta lên.

Miêu Cương không giữ được nàng, còn ta không thể rời khỏi nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.