🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ta có một thanh kiếm, tên là Tửu Quỷ.

Mà ta, là một quỷ nghèo.

Một ngàn lượng vàng, có thể mua được bao nhiêu rượu chứ!

Nếu Thương Quan thật sự bị bán đến Nam Phong quán, Vạn Cương môn sẽ trở thành trò cười giang hồ, ta sợ cha hắn cưỡi con rết chà bá chạy tới Kinh Thành phát điên mất.

Cha hắn tên là Thương Thiên, nghe tên là biết rất mạnh.

Làm sao đây?

Ta nhíu mày, nhìn chằm chằm chiếc mặt nạ trong phòng kia.

Ta là kẻ thù mà Thương Quan đơn phương nhận định.

Mà hình như đúng là ta đã làm hắn bị tổn thất nặng.

Có nên cứu không ta?

Nếu hắn lập tức trở mặt, thả trùng cắn c.h.ế.t ta thì làm sao đây?

Tuy cũng có thể là vì ta cứu hắn trong lúc dầu sôi lửa bỏng, hắn sẽ cảm động rớt nước mắt, xóa bỏ chuyện ta ăn trùng.

Về phần Nhân duyên cổ…

Nói sau, nói sau vậy.

Ta càng nghĩ, áy náy vẫn chiếm thế thượng phong.

Nhân lúc vẫn còn lương tâm, ta chờ đợi thời cơ, chuẩn bị thừa dịp nửa đêm bọn buôn người buồn ngủ thì lặng lẽ lẻn vào, kéo Thương Quan ra.

Nhưng bọn buôn người coi cục vàng này còn kỹ hơn đũng quần của chúng, mắt trừng như chuông đồng, canh gác cả đêm.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, bọn họ kéo một cái xe đẩy, khiêng Thương Quan lên giống như vận chuyển lợn chết.

Không biết bọn họ hạ thuốc gì mà Thương Quan vẫn không hề tỉnh.

Ta lấy một cái bánh bao nhân thịt heo sốt trong bếp, chậm rãi đi theo phía sau.

Nam Phong quán là nơi giải trí của các quý nữ Kinh Thành, bên trong có đủ các loại mỹ nhân, sẽ nói chuyện phiếm và uống rượu với ngươi.

Chỉ cần có tiền thì muốn làm gì cũng được.

Tiếc là ta không có tiền, chưa bao giờ dám vào.

Ta trốn trên mái hiên, thấy bọn buôn người khiêng Thương Quan vào sân sau của Nam Phong quán.

Một thiếu niên hồng y đi ra từ trong phòng, bọn buôn người gọi hắn ta là Nhị công tử.

Một nam nhân xinh đẹp.

Nam Phong quán này có gì đó đáng ngờ.

Chỉ thấy bàn tay xanh nhạt như ngọc của Nhị công tử kéo bao tải ra, mặt Thương Quan lộ ra.

Ta nhìn từ xa, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, có vẻ rất yếu ớt.

Đúng là đẹp thật, rất thích hợp cưới về làm tướng công.

Dù hình như câu này của ta không thích hợp lắm.

Dường như Nhị công tử bị khuôn mặt của Thương Quan làm cho kinh hãi, chậc chậc sợ hãi thán phục, không nói hai lời lập tức nâng một cái rương từ trong phòng ra.

Mở rương ra, ánh vàng chói lọi.

Một ngàn lượng vàng.

Mắt bọn buôn người sáng rực.

Ta cũng thế.



Thương Quan được đưa vào một gian phòng trông không đứng đắn lắm.

Màn tím lụa đỏ, hoa lệ mà thô tục.

Ta nấp bên ngoài cửa sổ, mùi thơm tràn ra từ trong phòng làm cho tinh thần người ta hoảng hốt.

Bọn buôn người vội vã rời đi, Nhị công tử ngồi bên cửa sổ, ôm lấy mặt Thương Quan nhìn trái nhìn phải, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Ta đang nghĩ thế nào mới có thể bảo vệ sự trong sạch của Thương Quan, một gã tay sai đi tới gõ cửa, nói:

“Nhị công tử, Đại đương gia tìm ngài.”

Dường như Nhị công tử tiếc nuối thở dài một hơi, đứng dậy rời đi.

Chỉ để lại Thương Quan không hề hay biết bị ném lên giường, bị trói cực kỳ chặt, giống như dân nam bị cướp đoạt trắng trợn.

Thiếu chủ Vạn Cương môn thật đáng thương.

Nhân lúc không có ai, ta lẻn vào phòng, vén lên lớp màn che vướng tay vướng chân, ngồi xổm bên giường nhìn hắn.

Ngoại hình rất đẹp mắt, đáng tiếc vừa mở mắt thì là bộ dạng đằng đằng sát khí, khiến cho người ta phải nhượng bộ lui binh.

Ta thử bắt mạch cho hắn, phát hiện kinh mạch của hắn hỗn loạn, nội lực như chó hoang mất dây cương, nhảy lên nhảy xuống trong cơ thể.

Giống như tẩu hỏa nhập ma, sợ là có nguy hiểm đến tính mạng.

Ta thử rót một chút nội lực cho hắn, tinh tế khai thông khí tức cuồng loạn trong kinh mạch.

Hả?

Không biết có phải vì công pháp của ta thiên tính ôn hòa, không dễ xung đột với người khác hay không, nội lực trong kinh mạch của hắn thậm chí còn có chút dấu hiệu thuận theo.

Mặc dù chỉ như hạt cát trong sa mạc.

Ngay lúc ta dùng nội lực tìm đan điền của hắn, tìm kiếm nguyên nhân hỗn loạn, một bàn tay phủ lên.

Gắt gao nắm chặt cổ tay ta.

Trong phút chốc, một con trùng màu đen bay thẳng vào mặt ta nhanh như chớp.

Đôi cánh được tôi luyện có ánh sáng xanh thẳm, vừa cứng rắn vừa sắc bén.

Chẳng biết từ lúc nào mà Thương Quan đã thoát khỏi dây thừng trói ở cổ tay, mở mắt ra, sắc mặt lạnh như băng nhìn ta chằm chằm.



Sợ ngươi mới lạ đấy.

Ta xoay cổ tay, bắt ngược lại hắn, vung mạnh sang bên cạnh.

Bội kiếm xuất ra hai tấc, ánh sáng trắng lóe lên, trùng đen lập tức bị c.h.é.m thành hai nửa.

Thi thể rơi trên sàn nhà, một mảnh gỗ bị ăn mòn, phát ra âm thanh xì xèo.

Làm ta đau lòng quá đi.

Ta chỉ muốn làm người tốt thôi mà!

Thương Quan mượn lực của ta lăn qua bên kia, thuận tay kéo sợi dây buộc trên người xuống.

Hắn rơi xuống đất vẫn có chút lảo đảo, sắc mặt tái nhợt.

Không biết còn tưởng là mỹ nhân bị bệnh.

Ta thấy mà yêu.

Nhưng ánh mắt của hắn có vẻ không thân thiện lắm.

Chỉ là tăng thêm chút kiêng kỵ so với lúc trước.

“Trời ơi, ta tới cứu ngươi đó, đừng hiểu lầm người tốt nha!”

Ta cầm kiếm, hai tay giơ lên, lui về sau ba bước, tỏ vẻ thiện ý.



Thương Quan nhìn chằm chằm ta hồi lâu, vô cùng hoài nghi.

“Ngươi…”

Giọng hắn khàn khàn, ngay cả ta cũng giật nảy mình.

E là một hai ngày nay hắn chưa uống một giọt nước nào.

Im lặng một lát, hắn hỏi tiếp:

“...Đây là đâu?”

Hắn quan sát cảnh vật chung quanh, khó chịu cau mày.

Trên bàn có nước trà, nhưng ta đoán hắn không dám uống.

“Nam Phong quán ở Kinh Thành.”

Nói xong, ta cầm lấy bầu rượu bên người lên rồi lắc lắc, ném tới bên cạnh hắn.

Dưới ánh mắt phát cáu mà cảnh giác của hắn, ta nói tiếp:

“Nước trà ở đây không sạch sẽ, nếu ngươi không chê thì có rượu của ta này?”

Chỉ cần ngươi dám uống, tuyệt đối sẽ không chết.

Ta vốn chỉ muốn trêu chọc hắn, nào ngờ Thương Quan liếc mắt nhìn ta, vậy mà thật sự mở nắp bình, ngửa đầu, một hơi uống sạch rượu trong bình.

Đau lòng quá đi.

Vị huynh đệ à, rượu này đắt lắm đấy.

Như là mượn rượu giải sầu, hắn ném bầu rượu về, còn hắn thì ngã ngồi bên cây cột trong phòng, mệt mỏi ngửa đầu, ngẩn người.

Ta nhận ra trong vẻ mặt của hắn có mê mang, sợ hãi, thậm chí còn có chút tuyệt vọng.

Ta suy nghĩ, ta cũng chưa làm gì ngươi mà nhỉ?

Ta chần chừ mở miệng:

“Thương đại thiếu chủ, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, cũng hơn một năm rồi, nể tình ta tới cứu ngài, đừng nhớ chén trùng kia của ngài nữa nha…”

Được không?

Trò ta c.h.é.m ngươi một đao, ngươi đ.â.m ta một nhát, ta đã chơi chán rồi!

Nghe vậy, hắn xoa cổ tay bị ta liều mạng nắm lấy, quay đầu âm u nhìn ta, ánh mắt còn rất phức tạp.

Rất lâu sau, Thương Quan mới cười xùy một tiếng, nói:

“Chuyện này không quan trọng…”

Gì cơ?

Ta đang định nói chuyện, hắn thản nhiên nói tiếp:

“Thứ lỗi mắt của ta kém, không nhận ra chân truyền tiên nhân của Bất Chu sơn, Thương mỗ thật sự thất lễ.”

Ta hoảng hốt!

Làm sao hắn biết được!

Thương Quan nhìn bội kiếm của ta.

Vội vàng đi ra ngoài, ta còn chưa quấn hai chữ “Tửu Quỷ” trên vỏ kiếm lại.

Thương Quan chống một chân lên, tầm mắt hướng lên, nhìn chằm chằm vào mắt ta.

“Đúng không, Dao Đài cô nương.”

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.