Gây thù chuốc oán.
Ta trải qua trăm đắng ngàn cay, sợ c.h.ế.t khiếp chạy về Bất Chu sơn, kinh hoảng nói cho sư huynh biết chuyện gì đã xảy ra.
Quần Ngọc đang rót rượu, thấy ta long đong vất vả cả người đầy m.á.u chạy về, hắn ta giật cả mình.
Thùng rượu mất thăng bằng ngã trên mặt đất, chất lỏng trong suốt thấm vào trong đất, mùi thơm tản ra, ta hít một hơi thật sâu.
Quần Ngọc đau đầu đỡ trán, hắn ta nói:
“Lúc trước không nên đồng ý cho ngươi ra ngoài.”
“Đừng mà!”
Ta nâng thùng rượu đã đổ lên, lắc lắc, còn chưa tới một nửa.
Ta rót cho mình một chén lớn, uống cạn từng chút một, lúc này mới ngồi xuống thở dốc.
“Ta có biết mấy con cổ trùng đó là do hắn nuôi đâu, người không biết vô tội nha.”
Ta uất ức lên án.
“Dao Đài, ngươi biết Thương Quan là ai không?”
“Người của Vạn Cương môn, sao vậy?”
Ta chuẩn bị lát nữa về phòng ngủ ba ngày ba đêm, thần kinh căng thẳng bấy lâu chậm rãi phản ứng:
“Sư huynh nói đúng, thật sự đừng chọc tới thiếu niên Miêu Cương, bụng dạ hẹp hòi như vậy, lòng dạ còn nhỏ hơn cây kim.”
“Hắn là thiếu chủ của Vạn Cương môn.”
Quần Ngọc thở dài một hơi, không muốn để ý đến ta nữa.
“Gì? Hả?”
Cái bát trong tay ta rơi xuống bàn đá, phát ra tiếng “loảng xoảng”.
“Vậy… Ta có thể thoát khỏi tay hắn, chẳng phải là chứng minh công phu mèo cào này của ta cũng được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-co/3742754/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.