Kể từ hôm đó, Trần Hoàng Bách vẫn như thường lệ dõi theo Kiều Băng, bị cô phát hiện vẫn mặt dày đeo bám. Có lần Kiều Băng đứng ở ban công ngoài phòng ngủ, thấy anh ấy thập thò ngó vào trong nhà thì tức tối đi xuống phòng khách nói với anh trai:
– Anh! Anh ra ngoài đuổi tên khốn Trần Hoàng Bách đi đi, em không muốn hắn quanh quẩn trước nhà mình.
Duy Khiêm nhìn ra bên ngoài, không thấy bóng dáng của Hoàng Bách, anh bảo:
– Làm gì có ai đâu.
– Có. Anh ra ngoài sẽ thấy.
– Ừ. Để anh.
Mới đầu Duy Khiêm còn hay ra đuổi Hoàng Bách, đấu khẩu với anh ấy nhưng sau nhiều lần túm cổ áo đánh nhau mà Hoàng Bách vẫn chai mặt, Duy Khiêm bất lực chẳng muốn đôi co với anh ấy nữa. Anh khuyên em gái:
– Em lờ hắn đi, coi như không khí là được, đừng bận tâm đến Trần Hoàng Bách nữa để khỏi khó chịu.
Kiều Băng hậm hực nghe theo, tuy nhiên Hoàng Bách có rất nhiều trò để thu hút sự chú ý của Kiều Băng. Từ ngày biết cô không còn sợ khi thấy mình mà chỉ ghét bỏ thì anh không ngừng tấn công để Kiều Băng cảm nhận được thành ý của mình. Ví như đặt mua rất nhiều món hàng hiệu gửi đến nhà tặng cô nhưng đều bị Kiều Băng vứt hết không chút thương tiếc, anh cũng không vì thế mà bỏ cuộc.
Kiều Băng chẳng biết bằng cách nào Hoàng Bách có được số điện thoại của cô, ngày nào anh cũng gọi điện, nhắn tin tới, nếu bị Kiều Băng chặn sẽ lại mua sim khác liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-an-bai/505738/chuong-30.html