Ông Đặng mới về nước sáng nay đã đến thẳng công ty tham gia cuộc họp cổ đông nên chưa về nhà càng chưa đặt chân đến biệt thự riêng của Duy Khiêm. Trước câu hỏi của bố, trong đầu anh liền hiện lên hình ảnh của Kiều Băng, ngữ điệu có chút xót xa:
– Con bé vẫn vậy ạ.
Kiều Băng là con gái út nhà họ Đặng, cô ấy bằng tuổi với Thư Kỳ, vốn dĩ là một cô tiểu thư trong sáng, hồn nhiên được nuông chiều từ nhỏ, có một tương lai vô cùng rộng mở nhưng năm 20 tuổi một sự cố đã xảy ra với cô ấy. Nó không chỉ là cú sốc lớn ảnh hưởng nghiêm trọng đến Kiều Băng mà từ đó trở đi tinh thần cô ấy cũng không còn tỉnh táo nữa. Nếu không điên loạn khóc thét thì lại lẳng lặng như người vô hồn, có lúc còn làm tổn thương chính mình.
Đặng Duy Khiêm rất yêu thương đứa em gái này, những năm qua anh luôn tìm kiếm bác sĩ tâm lý giỏi điều trị cho Kiều Băng nhưng tình trạng của cô ấy không hề tiến triển, mọi công sức đều như công cốc. Người ta thường nói người từng chịu đả kích lớn sợ nhất là lúc họ im lặng, người bệnh như vậy chính là nguy hiểm nhất bởi sự đau khổ trong lòng họ đã chuyển thành tâm bệnh, không ai có thể nhìn ra họ đang nghĩ và muốn gì.
Trước nay ngoài giờ đi làm hoặc có công việc đột xuất ra thì Duy Khiêm đều dành thời gian ở bên em gái, mặc dù chẳng nhận được tiếng trả lời nào của Kiều Băng nhưng anh vẫn kiên trì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-duyen-an-bai/267356/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.