“Hẹn đi chơi đi.” Tôn Ngọc Hà nói.
Hứa Huy làm tổ trong ghế sô pha, không nhúc nhích, Tôn Ngọc Hà đẩy cậu, “Hử? Hẹn đi chơi nhé.”
Hứa Huy vùi mặt vào chỗ dựa lưng của ghế, Tôn Ngọc Hà: “Sao thế này?”
Lôi kéo một hồi, Tôn Ngọc Hà cũng bắt đầu hơi mất kiên nhẫn.
“Không nói tớ đi đây, giờ đã sau nửa đêm rồi, hai thằng con trai già đầu rồi mà còn chơi trò yêu thuần khiết gì ở đây.” Tôn Ngọc Hà đứng lên, làm bộ như sắp sửa rời đi, mới vừa đi vài bước ngoái đầu lén nhìn một cái, phát hiện Hứa Huy đang cuộn mình, vùi đầu, không hề có động tĩnh gì.
Tôn Ngọc Hà thoáng do dự, lại quay trở lại.
“Ê.” Chạm chạm vào vai của Hứa Huy, Tôn Ngọc Hà nói: “Sao vậy?”
Hứa Huy chậm chạp lắc đầu, ngồi dậy từ sô pha, lấy một điếu thuốc.
“Kệ nó đi.”
Châm lửa, vài giây nhàn rỗi, đốm lửa ánh lên trên gương mặt của cậu, không một biểu tình.
“Chả thú vị……”
Vứt bật lửa lên bàn, Hứa Huy dựa lưng vào ghế, thần sắc lạnh lùng.
Tôn Ngọc Hà lùi lại về chỗ bên kia, ngồi xuống, “Cậu đừng lại như vậy.”
Hứa Huy quay qua, “Như thế nào?”
Tôn Ngọc Hà nhìn vào mắt cậu vài giây, sau đó nhún vai, “Cậu muốn để kệ thì để kệ cũng được, vốn là còn đang nghĩ có nên giúp cậu một chút hay không.”
Hứa Huy cười lạnh một tiếng, “Đi cưa gái mà còn cần cậu giúp?”
Tôn Ngọc Hà: “Vậy thì tự cậu cưa đi.”
Hứa Huy quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào góc bàn trà trong bóng tối,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-dong-hoa-kim-ngan/5652/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.