Hứa Huy im lặng đợi câu trả lời của Bạch Lộ.
Đêm hè oi bức, ngoài đường thỉnh thoảng có người hoặc xe lướt ngang qua, đem lại chút âm thanh cho quang cảnh tĩnh lặng trong nhà.
Lúc này đây Hứa Huy đang thể hiện một sự nhẫn nại không tương xứng với độ tuổi.
Bạch Lộ sau khi trải qua chút hoảng loạn ban đầu, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Hứa Huy vẫn đang nhìn cô, khuôn mặt trắng, đôi mắt đen, dáng người gầy gầy, dưới ánh đèn néon trong bếp, cậu trông như đang hoà vào với cảnh đêm ngoài khung cửa sổ sau lưng cậu, thành một bức tranh được điểm tô bằng một tầng màu nước nhàn nhạt.
Đôi mắt của Bạch Lộ không hề chớp, giọng nói dịu dàng.
“Bởi vì trong tiểu khu có rất nhiều hoa này.”
Ánh mắt của Hứa Huy yên lặng thận trọng, “Là vì điều này?”
Bạch Lộ cười nhạt, không nói gì.
Hứa Huy thản nhiên nói: “Tôi thích nhẫn đông.”
Bạch Lộ: “Bởi vì cậu thích, có người cũng thích.”
Hứa Huy nhìn cô, “Nữ sinh bọn em cứ thích quanh co kiểu này, có gì thì nói thẳng không được sao. Bởi vì tôi thích, nên em thích, là vậy đúng không.”
Bạch Lộ vẫn chỉ cười, chậm rãi cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Cằm bị một ngón tay giữ lấy, từ từ nâng lên.
Ngón tay của cậu mát lạnh.
Hứa Huy ngắm nhìn khuôn mặt của Bạch Lộ, lật trái lật phải, cuối cùng định gỡ kính của Bạch Lộ ra.
Bạch Lộ ngăn cậu lại.
Hứa Huy cũng không phật lòng, thong thả đứng thẳng lên, trả lại di động cho Bạch Lộ, lại rút từ trong bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-dong-hoa-kim-ngan/5648/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.