Bên trong vẫn còn đang bàn bạc, Bé Ba và Bì Ché đều phát hiện Tôn Ngọc Hà hình như hơi có vẻ mất tập trung.
Cho là bởi vì đối phương cảm thấy không hài lòng với bản kế hoạch đề xuất của mình, đầu óc của Bì Ché xoay chuyển nhanh chóng, tìm cách khác để giải quyết.
Bất chợt ánh mắt loé sáng, sức tập trung bị cánh cửa thu hút.
Những người khác cũng nhận ra gì đó, cùng quay đầu.
Bì Ché nói với Tôn Ngọc Hà: “Cậu chủ của các cậu tới rồi kìa.”
Sau khi Hứa Huy bước vào, đi thẳng đến quầy bar, khui một chai bia uống, ánh mắt của Bì Ché và Bé Ba chưa từng dời đi từ sau khi cậu tiến vào phòng.
“Vậy sao giờ…….” Bì Ché đập đập Tôn Ngọc Hà, “Hay là gọi cậu chủ của cậu qua đây, chúng ta cùng bàn tính một chút.”
Tôn Ngọc Hà như cười mà không cười, chậm rãi lầm bầm: “Ừ, đáng được bàn tính một chút……..”
Cậu ta xoay người ngẩng đầu, “Huy.”
Hứa Huy coi như không nghe thấy, vẫn còn đang nốc bia. Tôn Ngọc Hà nhìn người dưới ánh đèn, nhíu đầu mày, giọng nói cũng to hơn.
“Huy!”
Chai bia cuối cùng cũng buông xuống, Hứa Huy xoay đầu, Tôn Ngọc Hà nói: “Qua đây một chút.”
Hứa Huy bước tới, ngồi xuống chỗ để trống.
Bộ dạng của cậu không ổn lắm, ba người bên Bì Ché thân là khách, không dám mở miệng.
Giọng của Hứa Huy rất thấp, “……. Có chuyện gì?”
Tôn Ngọc Hà: “Chưa tỉnh ngủ?”
Mắt của Hứa Huy khép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-dong-hoa-kim-ngan/1908324/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.