Dịch giả: quantl
Trong thiên địa có truyền lưu một câu nói: “Huyền diệu nhất là thất khiếu trong người”
Ám chỉ không những là người thông tuệ mà còn là người có đạo tâm. Vì vậy năm đó nhân loại di chuyển mới dẫn tới vô số tiểu yêu tiểu quái truy đuổi ăn thịt người. Nếu như nhân loại ở yên đó thì chẳng sao nhưng đột nhiên đi lại giữa đại địa lập tức khiến toàn tộc phấn chấn. Điều này giống như đương khi buồn chán lại phát hiện việc vui vậy, bọn họ nào ngờ đây chính là tai nạn của cả nhân loại.
Sói trắng khiến mấy đời Dương Bình tộc run sợ, ăn rất nhiều người, từng là cái gai trong mắt tộc trưởng. Hận, nhưng bất lực, chỉ đành nhìn tộc nhân chết đi dưới nanh vuốt sói.
Sói trắng bị Nam Lạc bắt, bị Tiểu Hổ lột da rút gân. Nhị huynh của sói trắng cũng tới, bị Nam Lạc một kiếm lưỡng đoạn. Trước đó nó đã nói Huyết Lang bộ tộc còn một đại huynh trên thiên đình. Nam Lạc chẳng quan tâm, chỉ thấy đối phương làm ầm lên, trong lòng tức giận, sát ý khó kiềm, chém chết đối phương.
Sau khi bình tĩnh lại, cũng chẳng hối hận, càng không sợ, chỉ cẩn thận gấp bội lần thôi.
Một câu “Thiên Đình Đệ Nhất Tinh Quân” như vô ý như hữu ý của Thiên Đế khiến Nam Lạc lâm vào nguy hiểm, lúc này lại càng đạt đến mức cao nhất.
Mọi người để cảm nhận được dưới ánh trăng là một nỗi nguy hiểm cùng cực, cho nên không hẹn mà cùng lực chọn rời khỏi nơi ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-dao-ky-nguyen/2239771/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.