Dịch giả: quantl
“A, đúng là cữu cữu của ta rồi...” Tiểu cô nương sau khi nghe lời của Nam Lạc đột nhiên lớn tiếng nói, vừa rồi an tĩnh như vậy thế nhưng chỉ trong nháy mắt lại trở nên linh hoạt như thế.
Nam Lạc mới vừa cảm thán nàng không giống người thường, vừa tiếp nhận được sự tỉnh táo, thông minh của nàng thì lúc này nàng lại biến thành hoạt bát lanh lẹ.
“Cữu cữu, vì sao người còn sống vậy”
Nam Lạc:...
“Cữu cữu, chẳng lẽ người đã biến thành quỷ rồi ư?”
Nam Lạc:...
“Cữu cữu, vì sao người còn trẻ như thế?’
Nam Lạc: “Cữu cữu ta trường sinh bất lão...”
“Thật ư”
Nam Lạc: “Ừ, đúng vậy, bằng không thì sao lại trẻ như thế được”
“Hi hi, cữu cữu thật biết gạt người”
Nam Lạc:...
Lúc này chính là tháng ba, dương quang ấm áp bao phủ vạn vật. Xa xa vài bông hoa không biết tên vươn mình dưới ánh sáng mặt trời. Mùi thơm ngát bị gió thổi đến chóp mũi mọi người, chảy vào trong lòng của họ...
“Con tên là gì?” Nam Lạc ngồi trên một nhánh cây khô, tiểu cô nương được hắn ôm vào trong ngực, ngồi trên một chân
“Người đoán xem” Tiểu cô nương nói xong chuyển hướng không nhìn vào Nam Lạc nữa, cái cằm ngếch lên cao.
Nam Lạc mỉm cười, tỏ vẻ trầm tư chậm rãi nói: “Con nhẹ như vậy, gầy như vậy, mẹ con khẳng đinh đặt tên cho con là “hầu tử””
Tiểu cô nương tức giận nhìn Nam Lạc rồi lại quay đầu đi nơi khác nói: “Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-dao-ky-nguyen/2239681/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.