Dịch giả: quantl 
Hoa tàn hoa nở, tuyết phủ thanh sơn, lại một năm qua. 
Nam Lạc nhìn đầy trời bông tuyết bay, kinh ngạc tới nhập thần. Phía sau hắn là đan phòng, trong một năm qua thậm chí còn chưa mở lấy một lần, trong cửa yên tĩnh lạ thường. Nam Lạc không nghe được bất cứ tiếng động nào. 
Một năm, hắn vẫn cứ y nguyên, không cách nào Luyện Khí, tinh thần bởi vì tĩnh tâm luyện thần nên càng ngày càng nhạy cảm. Hoa tuyết trên bầu trời xám trắng, chậm rãi bay xuống, theo gió bay đi rồi hoá thành nước, tất cả đều rơi vào trong mắt Nam Lạc. Không có bất cứ chút yên lặng nào, tiếng tuyết rơi rơi, hoá thành tiếng nước chảy, trên mái hiên tiếng nước róc rách, giống như chiếu vào trong lòng hắn. 
Nhoáng cái trên trời mây tụ mây tán vô số lần để rồi một năm nữa lại trôi qua. Bông tuyết lại một lần nữa rơi, lúc này Nam Lạc đã đi tới vách núi bên cửa Thái Cực Cung, nhìn cây mai đứng đơn lẻ trong ngày tuyết... Đoá hoa đã kết băng, Nam Lạc ngồi xổm xuống, vươn tay nhẹ mơn trớn. 
“Cũng không biết, ngươi có phải cũng đang chờ đợi, cũng đang cố gắng không. Cũng không biết sang năm ta có thể nhìn thấy ngươi nữa không, có lẽ trên dưới trăm năm sau ngươi vẫn cứ ở nơi này ngạo nghễ dưới gió tuyết đầy trời còn ta khi đó chỉ sợ đã hoá thành một đống xương khô... Ta muốn trở lại trong bộ tộc, Dương Bình thị tộc dưới Dương Bình Sơn có tốt không, tế tư trưởng lão chắc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-dao-ky-nguyen/2239631/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.