Trong lòng Chung Nhạc vừa mừng vừa sợ, lại một lần nữa cầm lấy kim kiếm bằng vũ. Lúc này, Thần uy ẩn chứa trong bằng vũ đã không thể gây tổn thương thân thể hắn nữa, Thần uy nội liễm, ẩn chứa sâu bên trong thân kiếm.
Chung Nhạc huy vũ kim kiếm một chút. Tốc độ kim kiếm bằng vũ nhanh như thiểm điện, cắt xé không khí. Hắn chém xuống biển rộng phía dưới một cái, mặt biển lập tức tách ra, nước biển hai bên giống như hai vách đá thẳng đứng vậy, ngay sau đó phốc một tiếng lập tức khép kín lại.
- Quá lớn rồi! Nhỏ lại một chút! Quá nhẹ! Nặng thêm một chút!
Kim kiếm bằng vũ hoàn toàn biến hóa theo tâm ý của hắn. Thanh kim kiếm từ chiều dài hai mươi trượng, thu nhỏ lại tới chỉ còn khoảng chừng một trượng hai. Trọng lượng cũng từ nhẹ như một sợi hồng mao, đã biến thành nặng mấy vạn cân.
Trọng lượng như thế này ở trong tay hắn chính là không nhẹ cũng không nặng, hơn nữa độ dài cũng là vừa đủ, có thể tại thời điểm cận chiến thi triển ra các loại kiếm pháp biến hóa. Nếu lại dài hơn một chút, vận chuyển sẽ không linh hoạt, hơi ngắn hơn một chút, phòng ngự sẽ không chu toàn.
Chung Nhạc cầm kim kiếm trong tay, huy vũ mấy đường kiếm pháp, cảm giác vô cùng thuận tiện cùng linh hoạt, trong lòng mừng rỡ như điên:
- Cây kiếm này quả thật chẳng khác nào Thần binh… Không đúng! Bản thân nó chính là Thần binh rồi! Chẳng những là Thần binh, hơn nữa còn là Thánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-dao-chi-ton/3181317/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.