Chung Nhạc tiến tới ngồi xuống bên cạnh lão đầu tử, tháo giày, thả chân xuống hồ, cười:
- Lão gia tử thật có hứng thú.
Lão đầu tử tức giận:
- Chung Sơn thị, cái chân thối của ngươi dọa cá của ta chạy hết rồi!
Chung Nhạc thẹn thùng, nhưng không thu chân lên. Một con cá bơi tới ngửi ngửi chân hắn, làm vẻ mặt khinh bỉ rồi bơi đi.
Chung Nhạc cảm nhận được mộ khí nặng nề trên người lão đầu tử, khí tức tử vong của lão giả này càng ngày càng đậm đặc, tốc độ sức sống mất đi ngày càng nhanh, tạo cho hắn cảm giác lão có thể chết bất cứ lúc nào.
Một lúc sau, hắn dò hỏi:
- Lôi Hồng chết không oan uổng chứ?
Lão đầu tử lắc đầu:
- Không oan, ngươi vừa từ bên ngoài về, nghĩ sao về việc này?
- Lôi Hồng sư huynh là nội gian, hợp tác với thần sứ của Hiếu Mang thần tộc, lại hạ thủ với Quân Tư Tà sư tỷ và Phong Vô Kỵ sư huynh, ý đồ muốn trừ bỏ họ, vì thế chết không oan uổng.
Chung Nhạc ánh mắt lay động, nói:
- Ngài ngồi đây câu cá thản nhiên như vậy chắc chắn có suy đoán rồi, có đúng không?
- Ngươi không tồi, không phải đoán bừa.
Lão đầu tử thở dài:
- Nội gian là nội gian, thần sứ là thần sứ, nội gian và thần sứ khác nhau. Nội gian là nhân tộc, thần sứ có thể là nhân thần hỗn huyết. Lần này Lôi Hồng là kẻ chết thay, là lá chắn dùng che mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-dao-chi-ton/3181301/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.