- Tân Hỏa, nhiều đời Kẻ thừa kế như vậy, có phải đã lưu lại bảo tàng các loại gì đó, lưu lại bảo vật cho các Kẻ thừa kế đời tiếp theo hay không? Ngươi cho tới bây giờ tựa hồ cũng chưa hề lấy ra một kiện nào, có phải không? Bảo tàng mà các đời Kẻ thừa kế lưu lại, hẳn là một tòa bảo khố thật lớn, đúng không?
Tân Hỏa có chút chột dạ nói:
- Làm gì có! Ta như thế nào lại không biết chứ? Ngươi đừng có đoán mò!
Chung Nhạc mỉm cười nói:
- Ngươi nói cho ta biết cũng không sao! Dù sao ta cũng không phải là Kẻ thừa kế Tân Hỏa chân chính!
Tân Hỏa nhất thời thở phào nhẹ nhõm một cái, nói:
- Bảo bối thì đúng là có một chút! Trở thành Kẻ thừa kế, đương nhiên là sẽ có một chút bảo bối muốn lưu lại cho Kẻ thừa kế đời tiếp theo. Bất quá, cũng không nhiều lắm đâu. Đợi sau khi ta tìm được Phục Hy thuần huyết, sẽ cho ngươi xem một chút…
- Quả nhiên là có! Quỷ hẹp hòi!
Trong lòng Tân Hỏa nhất thời căng thẳng, Chung Nhạc mỉm cười nói:
- Nếu tương lai ngươi tìm được Phục Hy thuần huyết, cầm lấy bảo tàng, ta ngược lại muốn nhìn một chút, ta một Kẻ thừa kế nửa vời này có thể đánh hắn tới mức răng rơi đầy đất hay không?
Trong lòng hắn thật sự có chút không phục. Cho tới bây giờ vẫn chưa tìm ra Phục Hy thuần huyết, Tân Hỏa cũng không chịu xem hắn thành Kẻ thừa kế chân chính, khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-dao-chi-ton/3180834/chuong-502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.