Hoàng Xà Tôn Thần ho khan một tiếng, cao giọng nói:
- Long Hầu, chúng ta có tới năm tôn Thần Minh, ngươi chưa chắc đã là đối thủ của chúng ta, cần gì phải liều mạng vì Chung Sơn thị chứ?
Sắc mặt Long Hầu khẽ động, nói:
- Không thể chiếu rọi được bảo vật trong Đế lăng? Ngươi từng gặp qua bảo vật trong Đế lăng sao?
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Có duyên nhìn thấy, vô duyên đạt được!
Long Hầu không khỏi than thở:
- Có thể nhìn thấy, cũng đã là duyên phận nghịch thiên rồi!
Thường Chân Tôn Thần hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói:
- Long Hầu, chúng ta đã rất khách khí, dùng lễ đối đãi, nhưng ngươi không khỏi quá kiêu căng rồi a? Chúng ta không phải là sợ ngươi, mà chỉ là không muốn tạo thành thương vong không cần thiết mà thôi!
Long Hầu khẽ nhíu mày. Lại nghe Khoa Phụ Ngạn Sơn cười lạnh một tiếng, nói:
- Long Tộc các ngươi cũng đã đi tới Côn Lôn Cảnh. Nếu ngươi dám đắc tội chúng ta, ta sợ rằng Long Tộc các ngươi sẽ không thể đặt chân trong Côn Lôn Cảnh a!
Long Hầu quay đầu lại, cảm thấy buồn cười, nói:
- Ta không muốn diệt tuyệt các Thần Minh trên Tổ Tinh, cũng không nguyện ý đắc tội Thần Minh Côn Lôn Cảnh. Các ngươi lập tức lui ra, quay trở lại Côn Lôn, việc này cứ như vậy bỏ qua. Bằng không, các vị cẩn thận chết không có chỗ chôn a!
Thường Chân Tôn Thần đột nhiên phất ống tay áo một cái, trước một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-dao-chi-ton/3180213/chuong-824.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.