Chung Nhạc thu tay về, Vi Nhan sững người, chớp chớp đôi mắt long lanh to tròn của mình, mơ hồ nói:
- Khoan đã, trong đầu ta không có công pháp gì mới.
Chung Nhạc nghi hoặc:
- Không có? Tỷ đợi một lát, đừng động đậy, ta điểm lại.
Hắn lại ấn nhẹ lên trán nàng, ánh mắt đầy sự chờ mong:
- Giờ chắc có rồi chứ?
Vi Nhan ngoan ngoãn đứng yên đó đợi, bực bội nói:
- Vẫn không có. Ta không nhận được công pháp của ngươi, có phải ngươi nhầm rồi không?
Chung Nhạc lại ấn một lần nữa:
- Giờ thì sao?
- Vẫn không có.
Chung Nhạc lại ấn, Vi Nhan khóc không ra nước mắt, cổ vũ hắn:
- Lúc nãy ta ấn lên trán ngươi, khi ấn thì tinh thần lực dao động rồi chuyển sang cho ngươi. Khi ngươi ấn hình như không có tinh thần lực dao động. Ngươi thử lại xem nào.
Chung Nhạc lại ấn lên trán nàng, Vi Nhan chớp chớp mắt, chỉ hắn nói:
- Ngươi xem, khi ngươi ấn không có tinh thần lực. Ngươi chỉ ấn lên trán ta vậy thôi. Ngươi phải biến công pháp thành tinh thần lực truyền qua. Để ta dạy ngươi… Khoan đã!
Nàng sực tỉnh, nhảy lên, tức giận nói:
- Có phải ngươi cố tình, chỉ muốn ấn trán ta thôi không? Chắc chắn là ngươi cố tình đúng không?
Chung Nhạc lại ấn mấy cái lên trán nàng, cười ha ha:
- Ai bảo tỷ nói ta có khóc? Nếu ta không báo thù thì sao được người ta gọi là Chung Tà Thần?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-dao-chi-ton/3179847/chuong-1005.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.