Âm Vân Khang gật đầu vội đi làm. Âm Khang thị bị nhốt trong Thiên Hà, sống trong Thiên Hà chi châu, liên hệ quá ít với ngoại giới, nữ tử trong tộc chỉ gả cho nam tử cùng tộc, rất ít người gả cho ngoại tộc, cho dù gả cho ngoại tộc thì cũng vào sống với Âm Khang thị.
Dù sao Âm Khang thị bị Thiên Nguyên Thiên Đế đặt lời nguyền, tộc nhân lên bờ là hai chân thành đuôi cá, không thể đi lại. Hơn nữa lại có đương kim Thiên Đế hạ cấm lệnh nghiêm cấm Âm Khang thị lên bờ. Vì thế cho dù ngoại tộc vào ở rể cũng rất ít, chẳng ai muốn cả đời bị nhốt trong Thiên Hà chi châu cả.
Chung Nhạc giải trừ phong ấn huyết mạch cho Âm Phiền Huyên, mất rất nhiều thời gian, có lẽ tin này đã lan khắp Âm Khang thị. Giả dụ Âm Phiền Huyên gả cho đồng tộc thì đúng là khó chịu việc chân của thê tử mình bị “chơi đùa” lâu như vậy trước mặt bao nhiêu người, toàn tộc đều biết, trong lòng ít nhiều cũng sẽ có sạn.
Chung Nhạc cùng Âm Phụ Khang tới thánh địa của Âm Khang thị, nhìn quanh kinh thán không thôi. Âm Khang thị tuy xếp hạng cuối hai mươi tư đế tộc, nhưng vẫn có cảnh tượng của đế tộc. Nơi thánh địa này không hề thua kém Tiên Thiên Cung hay Lật Lục thị, khí tượng phi phàm.
Từ trong Thiên Hà chi châu nhìn ra ngoài, quần tình giống như dòng sông quấn quanh Thiên Hà chi châu, thỉnh thoảng lại có các ngôi sao lớn bay qua bầu trời, sáng lóa và đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-dao-chi-ton/3179484/chuong-1187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.