Chung Nhạc và Âm Phiền Huyên giống như hai dải hồng quang quấn lấy nhau, vừa đánh nhau vừa chạy ra ngoài Thiên Hà chi châu.
- Sao ngươi cũng ra đây?
Âm Phiền Huyên tức giận nói, công thế càng thêm ác liệt.
Chung Nhạc cũng động nộ:
- Ngươi phải ở lại mới đúng, đó là nhà của ngươi!
- Ta muốn đào hôn!
Hai người đồng thanh.
Hai ngươi sững lại, đột nhiên lại đồng thanh:
- Ngươi quay về, ta đào hôn!
Đột nhiên hai ngươi dừng lại, cùng đáp xuống. Âm Phiền Huyên tức giận nói:
- Là ta không muốn gả cho ngươi chứ không phải ngươi không muốn lấy ta. Vì thế nên là ngươi quay về.
Chung Nhạc lắc đầu:
- Nếu ta về thì sẽ bị cha ngươi bắt, có lẽ sẽ nhốt cả đời đợi ngươi quay lại. Vì thế vẫn là ngươi quay về đi, đó dù sao cũng là nhà ngươi, không phải nhà ta.
- Chúng ta tỉ thí, ai thắng thì người đó rời đi!
Âm Phiền Huyên tế ngọc tiêu, đề nghị.
Chung Nhạc cười:
- Ngươi chẳng qua bắt được nhược điểm của ta, nếu ta thu những phân thân đó về thì ngươi tưởng sẽ thắng được ta sao? Thực lực hiện tại của ta chỉ là sáu phần của trạng thái tốt nhất.
- Sáu phần?
Âm Phiền Huyên thót tim, lắc đầu nói:
- Ta cũng không thi triển toàn lực. Dịch tiên sinh, chúng ta tình cảm không có, là cha ta tự ý quyết định, nếu đã hại ngươi cũng hại cả ta. Ngươi là đại ân nhân của tộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-dao-chi-ton/3179478/chuong-1189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.