- Phong Thường Dương, ngươi hà tất phải động tới cả điền địa hiện nay?
Một đại thần thông giả chuyển thế tới Phục Hy thần tộc thấy hắn, cười nói:
- Ngươi nên biết rằng bây giờ chính là kết cục tốt nhất. Ngươi đại diện cho thế lực cũ của Phục Hy thị, bọn ta đại diện cho thế lực hủy diệt Phục Hy, đại cục giờ đã định, hai bên đều không thể giằng co thêm, tất cả đều đã mệt rồi. Lần này ngươi để bọn ta và các ngươi có thể cùng sống trên một mảnh đất, cùng một thiên hạ, như vậy nghĩa là hai nhà thỏa hiệp, không cần phải tranh đấu tiếp nữa.
Tộc trưởng trầm mặc, ngửa cổ uống rượu, ý chí tụt giảm.
- Kết cục tốt nhất…
Hắn cười lớn, cười như một kẻ điên.
- Đây là kết cục tốt nhất.
Vị đại thần thông giả kia nhìn hắn với vẻ thương hại, mỉm cười:
- Phong Thường Dương, vị Thiên Đế cuối cùng của Phục Hy thị các ngươi, Phục Mân Đạo Tôn đúng là tài hoa tuyệt thế, khiến kẻ kia trọng thương, buộc hắn phải tiềm phục nghìn năm, giành cho Phục Hy thị các ngươi nghìn năm. Trong một nghìn năm này, ngươi được sinh ra.
Hắn cảm khái nói:
- Khí vận Phục Hy thị đã tạo nên ngươi, tài hoa của ngươi cũng kinh thiên động địa, khốc quỷ thần. Chỉ đáng tiếc rằng thời gian Phục Mân giành được cho ngươi quá ngắn, nghìn năm thì làm được gì chứ?
Chung Nhạc chấn động, vị tộc trưởng Phục Hy này lại là người cứu vãn cục thế mà vị Phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhan-dao-chi-ton/3179470/chuong-1193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.